Phan Hồ Điệp
Trong cơn sóng có phần lao đao của ngành giáo dục, mình bắt đầu thấy có nhiều ý kiến: Thôi, từ giờ không cần ép uổng gì con nữa. Kệ đi, học gì không quan trọng.
Đó cũng là một bước chuyển từ việc quá nặng thành tích, thi cử sang một cách nghĩ, cách nhìn thoáng hơn, cởi mở hơn. Và sẽ có nhiều đứa trẻ hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên “vui thôi, đừng vui quá”. Mình nghĩ, một đứa trẻ có một chút áp lực không phải là xấu, cần như thế để trẻ trưởng thành.
Việc cha mẹ kì vọng vào con (tất nhiên không đẩy đến thành tham vọng) cũng không phải là xấu. Ai nuôi con chẳng nuôi nấng những ước mơ nho nhỏ trong lòng. Nếu không, ai sẽ dắt bạn qua những đêm dài thật dài, sâu thật sâu những ngày con nôn trớ, ốm sốt. Ngoài tình thương yêu ngút ngàn, chính bạn cũng cần có những động lực nữa chứ.