Vừa rồi, khi đang ở nước ngoài, trong một lần chát chít với Cống mẹ được nghe Cống bảo:
– Mẹ ạ, thằng Sơn dạo này tự dưng láo toét, mất dạy giống hệt con ngày xưa.
– Nó mất dạy thế nào?
– Nó dám cãi cô Khanh, lại còn bày đặt bỏ nhà ra đi mới kinh chứ.
– Ấy chết, sao nó lại bỏ nhà ra đi?
– Thì cãi láo với mẹ nó nên mẹ nó đuổi nó đi.
– Ối giời ơi, thế nó bỏ nhà đi đâu?
– Thì nó đang ở nhà mình, đang nằm cạnh con đây này.
– Sao con lại chứa cái đứa láo toét cãi láo với mẹ?
– Mẹ hay nhề, nó không đến nhà mình thì còn chỗ nào nữa mà đi.
– Đêm hôm thế nó đến nhà mình bằng cách nào?
– Thì con cho nó tiền đi xe ôm. Con bảo nó đi xe ôm đến nhà mình rồi con trả tiền cho (nhà Sơn ở mãi tận Phương Mai).
Nghe Cống hồn nhiên bảo “thằng Sơn bây giờ mất dạy giống hệt con ngày xưa mẹ ạ, lại còn bày đặt bỏ nha ra đi” mà mẹ cười thắt ruột và nhớ lại lần Cống bỏ nhà ra đi năm lớp 6. Lần ấy, Cống đã nói năng cái gì đó rất chi là láo toét, mẹ điên ruột lên và bảo Cống cút ngay ra khỏi nhà mẹ, mất dạy thế mẹ không nuôi nữa cho phí cơm. Cống anh hùng hảo hớn lắm, thấy mẹ đuổi ra khỏi nhà thì mặt mũi phừng phừng, vừa đi vừa dậm chân bành bạch và hùng dũng lên phòng của mình dọn dẹp đồ đạc. Một lát sau mẹ chạy lên để “thị sát tình hình” thì thấy Cống đang phồng mang trợn mắt nhét tất cả sách vở vào cặp sách, còn một túi nhét đầy đồ chơi và một túi nhét đầy truyện. Mẹ hỏi “đã bỏ nhà đi còn mang theo sách vở, truyện làm gì?” thì Cống bảo “mang đi mà đọc chứ, không đọc để mà ngu đi à?”. Mẹ nghe thấy thế buồn cười lắm mà không dám cười.
Hôm đó, mới nửa buổi sáng mà trời đã nắng như đổ lửa, Cống đầu trần lầm lũi khoắc cặp đầy ắp sách, hai tay khệ nệ xách 2 túi cũng căng phồng. Mẹ cứ mặc kệ cho Cống đi, mẹ bảo láo toét thế mẹ ko nuôi nữa cho tốn cơm, đi được đâu thì cứ đi, xem ai chứa được nhá. Thực ra mẹ cũng đã lén theo dõi xem Cống đi về hướng nào. Nhìn cảnh Cống béo lùn, đầu trần, lạch bạch tha lôi đống đồ đi giữa trưa nắng mà mẹ vừa tức vừa buồn cười. Để xem có giỏi bỏ nhà đi được bao lâu. Cống đi được một lát thì ba về, ba biết mẹ đuổi Cống đi thì cáu nhặng xị bảo nhỡ nó bỏ đi thật thì sao và bổ nhào đi tìm. Mẹ bảo “Ối giời, không phải tìm, khắc về bây giờ, con tôi đẻ ra làm sao tôi không biết tính nó (thằng này anh hùng hảo hán nhưng cực nhát, he he). Ba mày cứ yên tâm đi, mò về bây giờ đấy”. Mẹ mặc cho ba đi tìm vì mẹ biết Cống không đi được đâu ngoài nhà một hai thằng bạn thân hồi cấp 1 ở quanh đây. Mẹ nói trúng phóc. Cống lếch thếch tha lôi đống đồ đạc đến nhà thằng Nam Đạt bên khu tập thể Nghĩa Tân đúng lúc thằng này đang bị nhốt trong nhà. Nó thò đầu qua cửa sổ và hồn nhiên hỏi Cống “Phan ơi, mày đi đâu mà mang lắm đồ thế”. Cống ngượng quá chẳng biết trả lời sao bèn đánh trống lảng nói tao đi chơi, he he…. Hai thằng, thằng trong thằng ngoài tán phét đến trưa thì chị thằng Đạt đi học về mở cửa cho Cống vào và “phát chẩn” cho 2 thằng hai bát mì tôm. Cống chơi tiếp một lát đến chiều thì tự mò về nhà. Cống ngượng không dám mang đống đồ đạc về nên để lại nhà Nam Đạt và nhờ anh Khôi qua lấy. Anh Khôi bảo sao tha đi được mà không tự tha về được mà lại bắt anh đi lấy thì Cống lấy lý do “em đau bụng”. Đau bụng quái đâu, thực ra là cậu chàng xấu hổ với thằng Nam Đạt nên không dám quay lại lấy đồ, hí hí… Mọi chuyện sau đó Cống kể lại tỉ mỉ cho mẹ nghe.
Sau lần bỏ nhà ra đi “không thành” đó Cống đã rút được bài học xương máu “thà để cho ba mẹ mắng, phạt còn hơn là bỏ nhà ra đi” (lời của Cống), hi hi… Về sau, cứ khi nào Cống láo toét mất dạy làm ba mẹ điên tiết đuổi Cống đi không thèm nuôi nữa là Cống chạy tót lên trên phòng khóa trái cửa lại và hô “nhà con, con cứ ở đấy, còn lâu con mới đi nhá”, ha ha…. Có lôi, có kéo để “dẫn độ” ra khỏi nhà cũng không xong với Cống, Cống bám chặt cầu thang hoặc cánh cửa kiên quyết “một tấc không đi, một li không rời”.
Chỉ một lần đấy thôi mà Cống tởn đến giờ, sợ nhất là bị đuổi bị ra khỏi nhà, ha ha…
Ha says
Ha ha cô ơi, hệt như thằng cu Cương nhà em hồi bé. Mẹ em đuổi, nó cũng tay bị tay gậy bỏ nhà ra đi, bố em về nhà cũng sợ mất mật.. Có điều khác là nó lang thang chưa biết đi về đâu thì đã bị anh hàng xóm bắt gặp, vác lên vai như con lợn con đem về nhà em. He he, bọn con trai ngộ thật! Nhưng Cống nhà cô buồn cười nhất là mang cả sách vở đi vì sợ không học thì ngu đi. 😆
thuy says
haha. Sau này có con, e sẽ cơm nắm muối vừng đến cô để thỉnh cầu cách dạy con. Bỏ nhà đi mà vẫn:không đọc để mà ngu đi à?
Mai Xuân says
Nghe chuyện Cống bỏ nhà đi thấy đáng yêu quá cơ.
Cả chuyện Cống chứa chấp đứa bỏ nhà đi cũng đáng yêu.
Mà túm lại, thằng này đáng yêu thật.
Hao says
hihi, bé khí phách hệt mẹ ạ.
nthiphuonghoa says
@ Hao: khi phach cai gie, co day co bo nha ra di bao gio dau, he he
Nguyễn Thị Minh Tâm says
Chị Hoa ơi chị làm cách nào mà “nhồi sọ” con chị để bỏ nhà đi mà vẫn “không đọc để mà ngu đi à?”
Em Thư says
đọc chuyện Cống bỏ nhà ra đi mà em nhớ hồi nhỏ cũng có mấy lần bị bm mắng đuổi đi, cơ mà chả biết đi đâu toàn chạy đến nhà mấy đứa bạn thân gần nhà chơi chán rồi lủi thủi mò về nhà,lúc đó chả thấy bố mẹ nói gì nữa. Có lẽ tuổi thơ ai cũng từng một lần bị như thế ấy Cô nhỉ?