Bắt đầu từ hôm nay, 20.1.2013, trên web mình sẽ có những bài viết ngắn, đúng hơn là những mẩu chuyện, với chủ đề “Tư duy kiểu Tây và Tư duy kiểu Ta”. Tuy nhiên, xin lưu ý mấy điểm sau:
1. Đây chẳng phải là những bài viết khái quát cao siêu gì, chỉ đơn giản là kể lại những những điều mình nghe thấy, nhìn thấy và trải nghiệm được khi quan hệ giao tiếp với các bạn bè, đồng nghiệp người Đức.
2. Nói là tư duy nhưng thực ra phần nhiều câu chuyện vượt ra khỏi phạm trù tư duy và liên quan đến quan điểm sống, thậm chí nhân cách con người.
3. Nói là Tư duy kiểu Tây nhưng không có nghĩa là Tây nào cũng tư duy theo kiểu ấy. Tây thì cũng có dăm bảy đường/loại Tây.
4. Nói là tư duy kiểu Ta nhưng cũng có thể có những Ta không không tư duy theo kiểu ấy.
5. Nói tư duy kiểu Tây cũng không có nghĩa là lúc nào, chỗ nào tư duy nào của Tây cũng hay hơn tư duy của Ta, he he…
Để tiện theo dõi (đúng ra là tránh hiểu lầm cho là mình "bốc thơm" Tây), ở câu chuyện nào cũng có "đôi lời phi lộ" trên đây đi kèm.
Câu chuyện thứ nhất
Có lần, mình đi ăn cùng mấy người bạn Đức. Vào quán, hôm đó đen đủi thế quái nào mà mình gọi phải cái món rất khó xơi (cái loại “phàm ăn” như mình mà đã chê dở ắt hẳn là có vấn đề, he he…) và quan trọng là giá ở đó không hề rẻ. Mình tiếc tiền nên định cố nhai. Người ngồi cạnh mình bảo “nếu không ăn được thì tốt nhất là chọn món khác. Mình bảo thôi, đã trót đặt rồi thì ăn, không ăn tiếc tiền bỏ xừ, với lại có ăn cũng không chết được người đâu mà lo. Logic của mình là “đã mất tiền thì phải cố mà ăn”, và thế là mình bị lên lớp cho một bài dài dằng dặc. Hóa ra logic của hắn là thế này: nếu trót đặt phải món ăn không ra gì thì tốt nhất là bỏ đi (và tất nhiên là không bao giờ quay lại chốn đó) vì như thế chỉ mất mỗi tiền (và cũng hơi tức một lát lúc đó), còn nếu cứ cố ăn thì thiệt hại tăng gấp mấy, tiền vẫn mất mà còn cái cảm giác vừa ăn vừa bực mình vì món ăn vào mồm không ra gì, thậm chí có khi còn có hại sức khỏe. Ngẫm lại mới thấy cậu này nói có lý quá. Đấy là Tây còn chưa được thưởng thức món cháo quát phở chửi ở Hà Nội, nếu không nó còn tởn nữa, he he…
Chung ulis says
Câu chuyện này rất hay cô ạ! em cũng thuộc dạng : đã mất tiền thì cũng phải cố mà xơi, nhưng vừa dùng vừa ngán ngẩm, than thở! từ nay chắc em sẽ cố học theo cái cách này :))
Phuong Hoa says
Chuẩn men luôn. Đúng là cái này bjo e mới nhận ra 😀