Truyện ngắn của Hồ Ngọc Vinh
Vài tháng nay mới gặp Sơn, tôi với hắn ngồi trên tấm phản gỗ để giữa nhà. Nhà Sơn ở cạnh đê cụt, cửa sổ bưng bằng ni lông, mùa đông cũng như mùa hè, gió lồng lộng thổi. Sơn mặc áo màu vàng chanh nhàu nhĩ, khuôn mặt có cái cằm nhỏ hơi lệch, cánh mũi tẹt to bè và đôi mắt tinh ranh. Thường ngày trong quan hệ xã giao, có lúc Sơn rất hào hiệp, lúc lại biểu lộ sự ích kỉ đố kị và độc ác. Sơn nói: không hiểu vì sao cứ gặp bác là em vui, quên cả bực dọc- hắn nói và mỉm cười thật hồn nhiên. Sơn tiếp: có thể bác thỏa mái, vui tính thế thôi. Tôi nhìn quanh nhà, buồn cho Sơn vì căn nhà được xây dựng bằng gạch papanh với chất liệu vôi bột cộng với xỉ lò từ gần hai chục năm nay đã xuống cấp, tường tróc lở từng mảng, hậu có vết nứt dọc to bằng bàn tay chạy từ trên mái xuống dưới, mái nhà cây que cũng đã ải mục vì dột. Kề ngay gian giữa là cái bếp được quây bằng gạch chỉ, che tạm bằng tấm lợp tôn, mỗi khi đun nấu, khói lùa vào nhà khiến mọi người nước mắt dàn dụa.