Ở đời mình hãi nhất cái loại đàn bà cứ lanh chanh, loi choi, nhảy chồm chồm ở ngoài xã hội. Nói thì lại bảo mất lập trường, coi thường phụ nữ, không có tinh thần bình đẳng giới, he he… nhưng mình thực sự sợ, cứ gặp cái loại đàn bà đó là tránh cho thật xa. Nhìn đàn ông say quyền lực đã phát ngán, gặp phải đám đàn bà say cái món đó không hiểu sao cứ thấy muốn ói. Mà nào có phải cái quyền có lực gì cho cam, chỉ là ba cái chân loong toong cờ đèn kèn trống (có thì thừa mà không có thì chưa chắc đã thiếu, he he) cũng đủ sức hấp dẫn khối kẻ ở xứ này. Nhìn nó nhếch nhác, thảm hại lắm. Ờ, chẳng thà thông minh giỏi giang gì thì đành một nhẽ, đằng này tất cả những chữ cái viết in hoa có thể đứng trước chữ Q đều thấp tìn tịt (IQ, EQ, AQ, PQ, SQ, CQ,…). Cái gọi là học thuyết Mác-xít-lê-nin-nít được ấn vào sọ mấy chục năm trước đã lập tức trôi tuồn tuột từ đời nảo đời nào, nhưng không hiểu sao có một câu duy nhất của cái nhà ông Lê Nin ở nước Nga cứ đóng đinh trong đầu và thấy sao mà đúng thế, thậm chí muôn đời đúng. Ông ấy bảo “nhiệt tình cộng ngu dốt là bằng phá hoại”. Vỗ tay ông Lê-nin ở nước Nga phát nào!!! hì hì….
Và sợ hơn cả là những đám người “đi lên”, “trưởng thành từ các phong trào, tham gia lãnh đạo ngành nào cũng xong", he he (trích thơ ông Tôn Gia Các-khoa Văn ĐHSPHN)