Thú thật, mình rất may mắn vì ngót nghét 3 chục năm theo nghiệp giáo chỉ bị dính đến cái món tại chức đâu có một đôi lần, mà cũng từ đời tám hoánh. Mỗi lần đọc báo thấy nói có tỉnh nọ tỉnh kia tuyên bố nói không với tại chức trong tuyển công chức thì mình ngồi gật gà gật gù cười khoái chí. Khoái chí vì các bác lãnh đạo mấy tỉnh thành này xem ra cũng nhìn xa trông rộng ra phết. Nếu con các bác có trượt đại học thì kiểu gì các bác cũng kiếm cửa đẩn sang nước ngoài du học chứ quyết không để con chui vào cái rọ tại chức. Chúng có “du” thật đấy, nhưng có “học” không thì lại là chuyện khác, chỉ có giời biết, mình không nói đến ở đây.
Nhiều chục năm tưởng thoát vậy mà thế quái nào cuối tuần vừa rồi lại phải làm “diễn viên đóng thế” trong buổi coi thi đầu vào tại chức. Nói khách quan thì phải công nhận là trường mình tổ chức thi cực kì nghiêm túc, nghiêm như một kì thi tuyển sinh đại học thực sự.
Thế nhưng, cũng nhờ bữa coi thi đầu vào tại chức ấy mà mình có sự trải nghiệm thực sự thú vị, chứng kiến những “màn” hách dịch ngoạn mục của loại thí sinh sặc mùi “cán bộ” pha trộn với “mùi” của “quyền lực thứ 3”.