• Skip to primary navigation
  • Skip to main content
  • Skip to primary sidebar
  • Skip to secondary sidebar

Phương Hoa

  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

Bài viết của tôi

Sát hạch đạo đức trước khi nhậm chức – CHUYỆN VẶT XỨ NGƯỜI, VIỄN TƯỞNG XỨ MÌNH…

06.09.2010

 
Cái xứ Hàn xem ra cũng thật “cuồng ngông”, không chỉ mang cái “văn hóa mì tôm” đi chinh phạt các bờ cõi gần xa, lại còn hiên ngang hướng ra thế giới với tên gọi Korean Wave, tức trào lưu Hàn, làn sóng Hàn, thậm chí còn là cơn sốt Hàn, lan dần từ lĩnh vực văn hóa (trong đó đặc biệt là điện ảnh và thời trang) sang lĩnh vực kinh tế. Chỉ trong vòng khoảng 40 năm thu nhập bình quân đầu người xứ này tăng trên 250 lần, từ vài chục US$/người/năm lên thành 16.000US$ (theo một số số liệu là 18.000US$) và đang phấn đấu trong vòng vài năm tới sẽ tăng lên khoảng 30.000US$/người/năm.

Không chỉ thế, cái xứ Hàn nay lại còn bày đặt sát hạch đạo đức quan chức trước khi nhậm chức. Rõ thật rách việc!

[Read more…] about Sát hạch đạo đức trước khi nhậm chức – CHUYỆN VẶT XỨ NGƯỜI, VIỄN TƯỞNG XỨ MÌNH…

Chuyên mục: Bài viết của tôi

Bài trả lời phỏng vấn của Báo Sinh Viên Việt Nam

01.08.2010

 

Chẳng hiểu thế quái nào mà lại có phóng viên báo Sinh viên Việt Nam gọi điện thoại đến xin phỏng vấn cái loại "vô danh tiểu tốt" như mình, hic . Lúc đầu cứ tưởng phóng viên nhầm, hỏi ra mới biết mình chỉ  vào dạy thay ở lớp em gái cô phóng viên (K41, khoa Pháp) "nhõn" 2 buổi mà em gái cô bé đó và đám bạn cùng học "nhớn nhác" hết cả lên và "xúi" cô chị đến làm cuộc "in-tơ-viu" cô Hoa, hic. Ờ, thích "in-tơ-viu" thì tớ cho "in-tơ-viu" ngay tắp lự.

Thế nhưng sau khi nhận được bài "in-tơ-viu" đó thì tớ hơi bị choáng vì thấy lắm chỗ đã bị biến thành "in-tơ-viếc" vì nó không phải là ngôn ngữ của tớ nữa mà đã bị "teen hóa" cho hợp với "khẩu vị" của sinh viên. Lắm chỗ tớ đã nói rõ là chỉ "tâm tình ngoài lề" thì lại "bị quẳng lên mặt tiền", và có chỗ mình tâm huyết, hỉ xả thì "mất hút con mẹ hàng lươn", dòm mãi chẳng thấy đâu.  Bực quá bèn gọi điện ngay cho cô bé phóng viên yêu cầu báo tòa soạn hoãn chưa cho đăng. Cô bé gật gật, dạ dạ, vâng vâng nhiều cái lắm rùi và sau đó đã báo tòa soạn đình lại chưa đăng để chờ sửa mà không hiểu sao họ vẫn cho đăng.

[Read more…] about Bài trả lời phỏng vấn của Báo Sinh Viên Việt Nam

Chuyên mục: Bài viết của tôi

Tôi sinh ra ở nông thôn, bố mẹ tôi là nông dân.

30.06.2010

Bài đã đăng trên Tạp chí Truyền hình số VTC, số 14.9.2011

—————————-

Nửa đêm.

Mò vào mạng check mail lần cuối.

Nhận được một bức thư thật dài và cảm động của một học viên.

Trong thư, cậu ta tâm sự: “Em đã từng đứng trên bục giảng, từng nói với học sinh của mình về các kỹ năng sống, trong đó em đã nói với bọn trẻ phải biết tự tin trong cuộc sống, biết sống với chính mình và biết vượt qua mọi hoàn cảnh. Thế nhưng, cũng chính trên cái bục giảng ấy, em đã có sự mặc cảm về xuất thân của mình khi những học trò của mình nói “mấy thằng thợ xây” đang gây ồn ào ở công trình thi công gần trường học. Em đã lặng đi như chết khi chợt nhớ lại cách đây 7 năm mình cũng đã từng là thợ xây, và hiện tại cha mình ở nhà cũng là một thợ xây. Vậy mà các cậu ấm trong lớp mình lại gọi các bác lao động kia là “thằng thợ xây”. Nhờ được tiếp xúc với cô mà em đã dám “ngẩng mặt với đời” vượt qua mặc cảm, sống với ý nghĩa đích thực của cuộc đời…”.

[Read more…] about Tôi sinh ra ở nông thôn, bố mẹ tôi là nông dân.

Chuyên mục: Bài viết của tôi

Nghệ thuật đánh du kích trong ….. nghiên cứu khoa học

07.06.2010


 

Ảnh chụp toàn cảnh Hội nghị nghiệm thu đề tài NCKH cấp…tại Viện nghiên cứu Tắc kè học 

(tổ chức hồi 24h ngày 1.4.1010)

 

Bác Bọ chét nhà ta hôm nay đi đàn đúm nhậu nhẹt với bạn bè hơi quá chén nên nửa đêm mới bò về nhà. Đang lo nghĩ không biết phải đối đáp ra sao với con mụ vợ thuộc Seri 3 G (Giàu, Giỏi, Già) lắm mồm để mụ khỏi lèo nhèo rác tai bỗng nhiên thấy bác Tắc kè hàng xóm cũng đang vật vờ phía trước. Sau đây là cuộc trò chuyện giữa hai bác Tắc kè và Bọ chét mà tôi nghe lỏm được:

[Read more…] about Nghệ thuật đánh du kích trong ….. nghiên cứu khoa học

Chuyên mục: Bài viết của tôi

Chuyện chàng Khờ

31.05.2010


Thầy tên Đỗ Việt Khoa.
Thiên hạ người gọi thầy là Đỗ Việt Khoa, người gọi thầy Khoa.
Còn tôi, tôi gọi thầy là chàng Đỗ Việt Khờ.

Chàng đúng là khờ thật.

Có khờ mới một mình “ôm mộng” giải cứu nền giáo dục nước nhà khỏi hàng đống những tiêu cực chồng chất như hiện nay. Chàng làm thế hỏi có khác nào đấm vào bị bông hay không khí.

Có khờ mới không nhìn thấy cái kết cục ắt phải đến với chàng ngày hôm nay.
Đó là lá đơn xin thôi việc.
Đó là sự đớn đau, mệt mỏi ê chề cả thể xác lẫn tinh thần.
Đó là sự đổ vỡ niềm tin, dám chắc là đã rất mãnh liệt, vào lẽ phải, vào sự công bằng xã hội.

Có khờ mới tin vào lời hứa vu vơ của một vị giáo sư khả kính nào đó.

Có khờ mới không hiểu một điều đơn giản: một mình chống lại cối xay gió ắt sẽ bị cái cối xay nó cuốn phăng đi.
Mất mạng như chơi.
Còn toàn thây đã là một điều may mắn lớn.

Không hiểu sao tôi cứ thấy chàng có gì đó thật giống như “gã khờ Đôn Kihôtê” (Đông-Ki-Sốt) “con đẻ” của cái nhà bác Xec-van-tec (Miguel de Cervantes) ở mãi cái xứ Tây Ban Nha xa xôi kia.
Hay đây cũng là “một điểm gặp gỡ giữa phương Đông và phương Tây”? (hic)

Đấy là chàng Khờ của chúng ta còn khiếm thính.
Khiếm thính có lẽ lại hóa hay cho chàng.
Nếu lỗ tai chàng cũng tỏ như thiên hạ, chàng tận tường được hết mọi chuyện chỉ riêng trong làng giáo dục thôi chắc cũng đã đủ làm chàng hết nhuệ khí.

Ở cái thời buổi này cứ “tinh tường” quá lắm khi lại thấy mệt.

Tôi cũng là nhà giáo. Mới ngày nào chân ướt chân ráo vào nghề mà nay cũng đã ngót nghét 30 năm.
Những điều tôi nhìn thấy hay "có vinh hạnh" được trải nghiệm có lẽ cũng không ít hơn những gì chàng Khờ của chúng ta thấy hay trải nghiệm.
Những tiêu cực trong giáo dục hay trong thi cử không phải bây giờ mới có.
Và cũng không phải chỉ là lạm thu hay các chiêu dụ giám thị làm ngơ cho thí sinh quay cóp,…

Cách đây đúng 28 năm, khi là giám thị một kì thi đại học tại Nam Định, cái xứ có tiếng là hiếu học, tôi cũng đã bị người nhà thí sinh lao vào đấm đá túi bụi ngay giữa phòng thi (khi trống thu bài vừa dứt) chỉ vì đã "trót" coi nghiêm ngặt không để cho thí sinh quay cóp. Không chỉ tôi mà còn một lô xích xông các sinh viên và giảng viên ĐHSP Hà Nội bị người nhà thí sinh cho ăn đòn đến tơi tả. Coi thi gì mà cứ như đi ra chiến trận, toàn bộ khách sạn Vị Hoàng (nơi các giám thị ở suốt những ngày coi thi) phải cậy đến công an canh gác, xe chở giám thị đi về giữa khách sạn và các hội đồng thi cũng phải có công an áp tải. Chuyến tàu về lại Hà Nội cũng lại phải vời đến công an.

Dân mình xem ra thật "hiếu học".

Cũng tiếc là ngày đó các phương tiện truyền thông chưa phát triển như bây giờ, nếu không các nhà báo, nhà đài đã  có cơ may lớn để phóng ra những tít giật gân, tha hồ mà ăn khách.
Câu chuyện tưởng động trời đó rồi cũng ngày một ngày hai chìm vào quên lãng.

Ngày xưa là thế.
Còn bây giờ?
Bây giờ không ít người lại ước "bao giờ cho đến ngày xưa".

Lắm lúc tôi cũng nản chí đến mức nghĩ quẩn muốn bỏ nghề như chàng.
Cao học gì, thạc sĩ gì mà nhan nhản khắp nơi cái "C&P technology" (công nghệ copy and paste). Những trò ngô nghê và liều lĩnh thì copy nguyên si bài của bạn, đến cả cái tiêu đề cũng y chang nốt. Chỉ cần một cú nhấp chuột vào print là có tiểu luận nộp giáo. Các trò tinh vi hơn thì thuổng từng đoạn của người khác. Chấm bài mà cứ như chơi tú lơ khơ hay tam cúc. Ngồi giãi thẻ ra nhà, xòe chồng tiểu luận của học viên ra để còn soi cho rõ ai thuổng của ai đoạn nào.

Cũng tận tâm với nghề lắm đấy.
Nhưng làm mãi rồi cũng nản.
Cứ nhìn thấy đống bài mà tóc tai dựng ngược.
Cố lấy hết can đảm mới dám mở ra để chấm.
Mà có lẽ cũng phải làm cái đơn xin tiền trợ cấp độc hại cho cái công việc này.

Có lần đi thỉnh giảng cho cao học ở một trường đại học lớn và lâu năm ở giữa thủ đô Hà Nội, có học viên còn tâm sự với tôi: «Cô ơi, em nghe các anh chị năm trên nói đi học cao học chẳng mòn tí chất xám nào, chỉ tốn mỗi tiền thôi cô ạ».
Nghe mà choáng!
Nhưng dù có choáng đến mấy tôi cũng nhớ rõ một điều : tại chính khóa học đó tôi cũng đã «hào phóng ban tặng» 5 điểm KHÔNG cho 5 học viên có bài làm copy nguyên si file vi tính của nhau. Một trong 5 học viên đó là cán bộ của Sở GD-ĐT Hà Nội.
Giờ thì đến lượt các đồng nghiệp và học trò của tôi choáng.
Biết làm sao được. Việc công thì ta cứ phép công mà làm thôi.

Đấy là chưa kể tình trạng nhờ người đi học hộ.

Những góc khuất chỉ riêng trong ngành giáo dục cũng đã nhiều như gió, ngó vào góc nào cũng thấy. Đấy là còn chưa dám nhòm sang các ban ngành khác. Nếu kể ra đây thì có đến nghìn lẻ một đêm cũng không hết chuyện.

Chẳng thế mà khi mới nghe phong thanh ông hàng xóm cũ nơi tôi ở ngày xưa có cơ lên Bộ trưởng Bộ Giáo dục (chuyện cũng đã lâu lắm), đã có ông giáo già khả kính cùng xóm chạy đến can ngăn: «Tôi khuyên anh chớ nhận nhá. Hao tiền thì không, tốn của cũng không nốt, nhưng hại thanh danh thì chắc chắn là có đấy». Vị giáo già nhẩn nha bảo: «Cái anh giáo dục nhà ta giờ tựa như cái xe đang xuống dốc mà mất phanh, đố có mình bậc thánh nhân nào đỡ nổi».

Nghe qua cứ thấy xót xa thế nào.
Nhưng ngẫm lại, thấy cụ giáo già kia nói đúng quá. Trong cái đà lăn nhanh như thế, ai đó hăm hở nhẩy vào, luống cuống quá khéo lại bị cỗ xe chèn thành anh Tô Vĩnh Diện như chơi.

Cũng may đấy chỉ là tin đồn.

Thú thật, nhiều lúc tôi cũng tự hỏi mình.
Phải chăng tôi không đủ can đảm như chàng Khờ kia?
Dám chắc là không phải.

Chẳng nhẽ tôi không có tâm bằng chàng?
Cũng ắt là không phải.

Hay tôi hèn hơn chàng?
Ngẫm kĩ, cũng không phải nốt.

Có lẽ tôi chỉ «tỉnh» hơn chàng một chút.
Cũng chỉ một chút thôi.
Tôi chỉ làm chút gì đó trong tầm phạm vi ảnh hưởng của tôi.
Dần dà cũng đã có không ít những lớp học trò để tôi có thể an tâm và đôi chút tự hào.

Nếu cứ khua lên như thầy thì chắc chắn tôi sẽ rối trí, không biết mình sẽ phải khua về hướng nào, góc nào nữa.

Ngẫm cho cùng những học trò kia của tôi cũng chỉ là đám nạn nhân đáng thương của cái xã hội trọng bằng cấp, hư danh đến quá tả đó thôi. Trong một xã hội mà cái bình thường trở thành bất bình thường, những điều bất bình thường nghiễm nhiên lại được coi như cái bình thường thử hỏi biết moi đâu ra cái chuẩn cho đúng nghĩa làm thước đo cho hành vi con người. Bởi thế, đi đâu, dòm đâu cũng thấy lệch chuẩn âu cũng là điều tất nhiên.

Nói vậy thôi, chàng Khờ của chúng ta cũng thật đáng yêu.

Hơn hết, tôi thấy chàng đáng thương.

Và tôi ước: giá như mình có một cái trường tư.

—————————————-

N.Thị Phương Hoa

 

Chuyên mục: Bài viết của tôi

  • « Go to Previous Page
  • Go to page 1
  • Interim pages omitted …
  • Go to page 199
  • Go to page 200
  • Go to page 201
  • Go to page 202
  • Go to page 203
  • Go to page 204
  • Go to Next Page »

Primary Sidebar

PGS.TS Nguyễn Thị Phương Hoa
Giám đốc Nhịp Cầu Đức CTC

Bài viết mới

  • Casino Maya • Made for USA Claim Bonus
  • Black Lotus Casino No Deposit Bonus 2025 ✧ #1 Rated in South Africa 🎇
  • Betbigdollar Bonus Codes ℹ️ 2025 Edition 🏦
  • Ice Casino Promo Code Canada — Recommended in Canada 🪄
  • Casinia Casino No Deposit Bonus 🎰 Most Trusted Get Free Bonus

Phản hồi gần đây

  • Dương Duy Thảo trong Bài phát biểu tại lễ khai mạc triễn lãm về bảo vệ môi trường tại Viện Goethe HN
  • Guest trong Bài phát biểu tại lễ khai mạc triễn lãm về bảo vệ môi trường tại Viện Goethe HN
  • nguyễn thu hiền trong Bài phát biểu tại lễ khai mạc triễn lãm về bảo vệ môi trường tại Viện Goethe HN
  • BacGiang trong Thông gia nhà mình
  • Guest trong Thông gia nhà mình

Our Visistor

025849
Views Today : 18
Views Yesterday : 34
Views Last 7 days : 216
Views Last 30 days : 823
Views This Month : 466
Views This Year : 10207
Total views : 45680

Secondary Sidebar

Bài viết

  • Bài viết của tôi
  • Bài viết từ độc giả
  • Bài viết ưa thích
  • Viết cho con trai

Đào tạo

  • Tư vấn du học Đức
  • Các khóa bồi dưỡng
  • Sau đại học
  • Đại học
  • Đơn vị đã tham gia giảng dạy

Nghiên cứu

  • Bài tham gia hội thảo
  • Bài đăng trên tạp chí
  • Sách đã xuất bản
  • Đề tài nghiên cứu

Liên kết

  • Facebook Phương Hoa
  • Nhịp cầu Đức CTC
  • PTE Online

Copyright © 2025 · Phương Hoa