Trong vòng chưa đến mười ngày mà Cống bị ghi sổ đầu bài đến mấy lần, với tội danh mất trật tự, đọc tin nhắn trong giờ nên bị thu điện thoại và có thái độ vô lễ với cô khi bị cô phạt (ra khỏi lớp đập cửa cái sầm). Ngay sau khi được cô giáo chủ nhiệm gọi điện mời đến gặp, mẹ hốt hoảng phi ngay đến trường gặp cô thì thấy Cống đang đứng ủ rũ trước cửa phòng hội đồng. Sau khi được nghe hết tội danh của Cống, mẹ đề nghị với cô giáo phải nghiêm khắc trừng trị Cống (thỏa thuận ngầm của mẹ và cô Cống không đuợc biết, hic hic…).
Sau khi nghe cô chủ nhiệm “đọc bản cáo trạng”, Cống sụt sùi xin lỗi cô. Thế nhưng, trước khi ra về Cống bỗng òa khóc nức nở và hỏi cô:
– Thưa cô, con biết lỗi của con rồi, nhưng cô có thể cho con xin cô một lời khẩn cầu không ạ?
– Tất nhiên rồi, con nói đi.
– Cô có thể quan tâm hơn đến bạn VH (bạn thân nhất của Cống) không cô? Bạn ấy khổ lắm cô ạ. Bạn ấy bị thấp khớp nên trời lạnh bạn ấy bị đau lắm, hay phải đi bác sĩ. Nhiều lần bạn ấy đến lớp muộn vì đau quá phải đi bác sĩ chứ không phải ý thức bạn ấy kém đâu cô ạ. Bạn ấy hay bị bố mẹ “chửi” vì cô hay mách tội bạn ấy, nhưng bạn ấy chưa bao giờ “chửi” cô sau lưng đâu ạ, trong khi có khối bạn ở lớp cô cứ tưởng là ngoan, còn được cô khen nữa, thế mà các bạn ấy còn toàn “chửi” cô sau lưng đấy (Cống có cái tật cứ “mắng” thì gọi là “chửi”).
Mẹ đang điên ruột vì các tội lỗi của Cống nhưng nghe Cống tha thiết “khẩn cầu” với cô như thế thì trào nước mắt vì cảm động. Mẹ không ngờ Cống sống có tình với bạn như thế. Mẹ thấy cả cảm phục Cống nữa đấy.
Trên đường chở Cống về nhà, mẹ bỗng thấy lòng thanh thản trở lại vì con trai mẹ là một chú bé thực sự có lòng nhân, biết nghĩ đến bạn, chia sẻ với nỗi đau của bạn.
Khách says
Ôi ôi, đọc mà xúc động quá, rơm rớm nước mắt, thắng Cống bên ngoài có vẻ ngang bướng mà tình cảm ghê.
Em góp thêm tí mắm muối vào chuyện của Cống:
Giờ vănn, cô yêu cầu Cống nêu cảm nhận về mấy câu thơ:
… Từng hạt long lanh rơi/ Tôi đưa tay tôi hứng …
Cô bảo Cống tưởng tượng xem “hạt long lanh rơi” đó là gì, Cống nghĩ mãi cũng chỉ tưởng tượng được đó là hạt mưa, hạt sương, giọt nước mắt… Thế là tốt lắm rồi, nhưng cô vấn muốn thêm, cô gợi ý: Cống liên hệ với hai câu trước đi, trên là hình ảnh con chim chiền chiện hót, dưới là “từng hạt long lanh rơi” thì có thể là … hạt gì? (Ý cô muốn định hướng đó là tiếng chim hót được tác giả gợi lại bằng ẩn dụ chuyển đổi cảm giác…) Cống nghe cô gợi ý thế, à lên rõ to:
– À, con biết rồi, chắc là chim chiền chiện bay qua rồi ị đấy mà.
Ặc ặc, … Cô ngất. Trí tưởng tượng của Cống thật siêu việt
Khách says
@ Mai Xuan:
Cái thằng này lúc láo lếu không chỉ không giống ai, mà ngay cả những lúc đáng yêu thì cũng không giống ái nốt.
Khách says
Đúng là Cống chả giống ai thật. Nghịch ngợm, ngây ngô là thế nhưng cũng thật nhạy cảm và hết sức nhân văn 🙂
Nhà cô Hoa đúng là toàn “của độc”, “hàng hiếm” hihi
Khách says
@ Nhung:
có mà toàn đồ “rở hơi” thì có, 😉
Khách says
Cong la nguoi Trung Thuc. Mot phuong dien cua Nhan Cach dep, rat dang quy trong. Mong phat huy!
Khách says
Rất thích những bài viết về Cống béo, đầy tính giáo dục nhẹ nhàng 🙂
dautay_2401 says
Co giao anh Cong nghe xong co phan hoi j ko ha bac Hoa? 😀
Minh Hoa says
Tại Cống là món Gia truền của mẹ Cống mà! Mẹ cống còn sưng sỉa khi Út không đến mang cá, đậu về ăn mà cứ mèo hoang chó lạc!.. Đọc ướt cả măt!
Em Thư says
đúng là cảm động với tấm lòng của Cống Cô ah. ngộ nghĩnh mà đầy tình cảm