Ba ơi, ba tên là gì hả ba?
– Ba tên là Nguyễn Huy Chính, còn con là Nguyễn Huy Phan.
– Thế chị Chuột có phải tên là Nguyễn Huy Chị Chuột, còn mẹ là Nguyễn Huy Mẹ, ông bà ngoại là Nguyễn Huy Ông Ngoại, Nguyễn Huy Bà Ngoại à?
– ?????
– Cống ơi, Cống yêu mẹ nhiều bằng từng nào?
– Con yêu mẹ bằng “từng 3” (Cống nhầm chữ “từng” với chữ “tầng”)
– Chỉ yêu mẹ bằng từng 3 thôi à? Nhà cô Lan có những 5 tầng cơ mà.
– Thế thì con yêu mẹ bằng “tầng mặt trời”.
Tháng 9,10 hàng năm bọn trẻ con trong khu liên tiếp có sinh nhật. Ti và Cống liên tục được mời. Cống tức quá và chửi: “mẹ cha chúng nó đua nhau sinh nhật mà chờ mãi không đến sinh nhật mình. Mẹ ơi, con thích có cả sinh nhật vào mùa đông, cả sinh nhật vào mùa hè cơ” (thu 2001).
– Chị Ti ơi, chị đừng đi học lớp 9 vội.
– Tại sao lại thế?
– Chị đợi để em và chị đi học lớp 9 rồi chị em mình làm chị em sinh đôi (9.2001)
Tháng 5.2001
Khi ngồi trên máy bay qua Đức, nhìn ra cửa sổ máy bay và thấy những đám mây trắng khổng lồ lô nhô bên ngoài Cống bỗng thốt lên:
– Mẹ ơi, bầy cừu của ông Trời kìa.
ui ui…. Cống có óc tưởng tượng phong phú quá. Mẹ nhìn và thấy giống quá.
Khi mới qua lại bên Đức (6.2001), Cống hỏi:
– Mẹ ơi, sao ở Tây sướng thế mà nhà mình lại về Việt Nam hả mẹ?
– Thế ở lại bên này mà không có ba Chính thì con có ở lại không?
– Không.
Hai tháng sau, giữa Paris, Cống cũng hỏi như thế và mẹ vẫn hỏi lại Cống như thế thì Cống trả lời:
– Có ở lại, không có ba cũng ở. Sau này ba sang được thì sang, còn không sang thì cho ba ở lại Việt Nam cũng được.
Cống xem ra thế mà bạc 😉
Cống hát Trinh Công Sơn: “Ta mang cho em một đóa quỳnh, quỳnh thơm hay môi em thơm” và lẩm bẩm tự trả lời một mình: “Cả Quỳnh và môi em đều thơm” (Paris hè 2001).
Khi ngồi trong nhà ở khu Babeuf của cha Thi giữa Paris, Cống thốt lên: "Một buổi tối rất đêm".
Dạo 3 tuổi đã có lần Cống bảo với ba Chính: "Ba ơi, toàn mùi mưa ba ạ".
Mẹ nghe mà choáng, chỉ sợ sau này Cống lại "cao hứng" mà thành nhà thơ thì chết dở. Đời lại khổ vì thương thay khóc mướn thì chết toi.
– Cống ơi, mẹ cho em Huyền Mi nhà chú Phong quần áo chật của Cống nhé?
– Không được, con không cho đâu, con còn giữ làm kỉ niệm (đông 2001)
Sắp sinh nhật chị Ti (17.09.2001), Cống mặc cả với chị:
– Chị Chuột ơi, chị cho em sinh nhật chung với chị rồi khi nào chị sinh nhật em thì em lại cho chị sinh nhật chung. Như thế có phải 1 năm bọn mình mỗi đứa có những 2 lần sinh nhật, chứ không thì đợi lâu bỏ xừ.
Đến sinh nhật chị Ti, Cống lại bảo: “thôi, em không thèm sinh nhật chung với chị nữa đâu vì đằng nào bọn chúng nó (bạn hàng xóm) cũng không tặng em quà, với lại đằng nào em cũng không được thêm một tuổi, chán bỏ xừ”.
– Mẹ ơi, đã có ai lên được mặt trăng, mặt trời chưa hả mẹ?
– Người ra đã lên được mặt trăng, còn mặt trời thì chưa.
– Tại sao hả mẹ?
– Tại mặt trăng thì mát, còn mặt trời thì nóng.
– Thế sao họ không lên mặt trời vào ban đêm cho mát? (thu 2001).
Cống hỏi thăm bà nội (thu tháng 10.2001 khi bà nội ra Hà Nội chữa mắt):
– Bà nội ơi, sao ông nội chết lâu rồi mà bà mãi vẫn chưa chết?
Mẹ hỏi Cống: “sao con lại hỏi bà nội thế?”. Cống trả lời: “Con tưởng người bằng tuổi nhau lấy nhau thì cũng phải chết cùng nhau chứ”.
– Bà nội ơi bà nội, sao bà không chết cùng một ngày với ông nội để giỗ chung cho vui? (Cống hỏi bà khi về giỗ ông nội, 12.2001).
Ui ui…. Phải “bà nội khác” thì ba mẹ lại gặp rắc rối to rồi, thế nhưng may mà bà nội Cống lại hiền nhất trên đời này. Bà nghe xong cứ cười khì khì bảo: “Cu Cống nói hay hè” (bà nói giọng Nghệ An mà), hi hi………
– Ba ơi ba, con chó nó có sinh nhật không hả ba?
– Có chứ, ngày mẹ con chó sinh ra con chó là ngày sinh nhật của nó.
– Tại sao mình không biết sinh nhật của con chó hả ba?
– Tại vì mình không biết mẹ nó sinh nó vào ngày nào.
– Thế thì sau này khi mình mua chó mình nhớ mua cả mẹ con chó để mẹ nó còn nói cho mình biết ngày sinh nhật của nó ba nhá.
– Thế con muốn biết sinh nhật của chó để làm gì?
– Để mình tổ chức sinh nhật cho chó nhà mình và mời bọn chó hang xóm sang dự sinh nhật con chó nhà mình ấy mà (01.2002)
– ??????
Sở dĩ Cống bảo thế vì sinh nhật Cống và chị Chuột bao giờ cũng mời trẻ con hàng xóm sang dự, hic hic…. Cống đáng yếu quá đi mất.
Tết được mọi người mừng tuổi tiền Cống đều từ chối và bảo: “cháu không thích đâu, bác (cô, chú) cho chị Ti ấy, chị ấy sưu tầm đấy”. (Tết 2002)
– Mẹ ơi, sao ông Trời không chết mà mình lại chết hả mẹ?
– Đâu, mình có chết đâu.
– Thế sao ông Tý (ông nội) thì chết mà ông Trời lại không bị chết?
– Tại vì ông già rồi.
– Tức là khi già lụ khụ mới chết phải không mẹ?
– Ừ.
– Con sợ chết lắm, con chỉ thích làm ông Trời để không phải bị chết thôi. (Tết 2002).
– Mẹ ơi, có phải mẹ là bà nội còn ba là ông nội không?
– Ừ, khi nào Cống lấy vợ có con thì mẹ thành bà nội còn ba thành ông nội. Thế mẹ đố Cống, khi chị Ty lấy chồng có con thì mẹ thành bà gì?
– Mẹ thành bà già, thành bà cụ. (17.03.2002).
– 🙂
Trời hè nóng quá. Mẹ tắm cho Cống xong. Khi mặc quần cho Cống, Cống bảo:
– Giá mà không phải mặc quần thì tốt.
– Không mặc quần để che chim lại thì xấu hổ chết.
– Không thích có chim.
– Vậy tè bằng gì?
– Vẫn có chim nhưng không mọc ở đây mà ở chỗ khác.
– Ở đâu mà chẳng phải che lại.
– Ở trên đầu. Chỉ cần đội mũ vào là xong (04.2002)
Mấy bữa sau tự dưng Cống lại bảo: “Sao mình ngu thế nhỉ? Nếu chim mọc trên đầu thì mình lại đái vào đầu và mặt mình à”. Ăc ặc……..
– Chị Ty ơi, sao lần trước mình xem Film này (Trái tim mùa thu) cô Ing-sơ chết rồi mà bây giờ cô ấy vẫn sống? (06.2002) (Hóa ra là cùng diễn viên nhưng đóng ở phim khác).
– Chị Ty ơi, sau này nếu chị già rồi mà em vẫn chưa già thì em có phải gọi chị là bà cụ không hay vẫn được gọi chị là chị Ty? (07.07.2002)
Hè 2002.
Chuẩn bị vào lớp 1, Cống học đánh vần. Một hôm mẹ bảo Cống đánh vần chữ "giò", Cống đánh vần như sau:
Cống: O gi o gio huyền…….
Mẹ: huyền gì?
Cống lưỡng lự một lát rồi nói: O gi o gio huyền…. tam.
Ba mẹ cười lăn lộn. Tưởng Cống biết đánh vần "Gi o gio huyền giò", ai ngờ Cống lại phang thành "O, gi o gio huyền …tam".
Hóa ra trong đầu Cống thì HUYỀN bao giờ cũng phải đi liền với TAM vì hàng xóm có nhà cô Huyền chú Tam, cả xóm lúc nào cũng gọi là nhà Huyền Tam.
Cống ơi là Cống!
2002 – Đi học lớp một với em chó xám
Cống rất yêu súc vật. Nhà không có chó thật nên Cống yêu bọn thú nhồi bông. Trong lũ đó Cống yêu nhất "em chó xám". Khi đi học lớp một, hàng ngày Cống vẫn ôm em chó đến trường. Trước khi vào lớp, Cống ôm hôn và tạm biệt em chó "Chào chó nhé, anh vào lớp đây".
Được một thời gian, thấy các bạn đi qua nhìn mình như nhìn vật thể lạ, Cống ngại quá nên không ôm em chó xám nữa mà để em chó nằm còng queo trong cốp xe máy. Đến cổng trường Cống mới bảo mẹ mở cốp xe cho Cống chào tạm biệt em chó để vào lớp.
Lên lớp 2 Cống còn "bản lĩnh" đến mức mang luôn 1 chú gấu bông đến lớp, thi thoảng con đưa cho các bạn khác mượn chơi.
Tết Nguyên đán 2003
Cu Cống về quê ăn Tết với bà nội. Nhìn gà mẹ đi với 2 con gà con ngoài sân, Cống thích quá và bảo mẹ hỏi xin cho Cống một con.
Mẹ bảo: Không được, gà con bé quá, mang nó ra Hà Nội không có gì cho nó ăn, nó chết mất.”
Cống: Thế thì mẹ mượn cho con con gà mẹ mang ra Hà Nội để nó cho con gà con bú.
Mẹ: Không được, đây là gà nhà hàng xóm, mẹ không mượn được.
Cống: Thế thì mẹ cứ mang con gà con ra Hà Nội cho con, mình lấy cái bình sữa của con ngày bé mình cho sữa vào cho con gà con nó bú.
Mẹ: Không xin được đâu vì đây không phải là gà nhà bà nội mà của nhà hàng xóm.
Cống: Thế làm sao mà có được con gà con, gà mẹ đẻ ra nó hả mẹ?
Mẹ: Không! Gà mẹ đẻ trứng, sau đó ấp trứng nở thành gà con.
Cống nghe thấy thế liền lăn ra đòi ấp trứng. Nó đòi ghê quá nên bà nội đành luộc cho nó 3 quả trứng gà để cho cu cậu ấp cho khỏi vỡ. Dọc đường, trên tàu, Cống ôm khư khư 3 quả trứng gà trong lòng để ấp. Khi buồn ngủ quá, Cống nhờ ba: “ba ơi, ba ấp tiếp hộ con với”. Sáng ra, khi về đến nhà ông bà ngọai, Cống hỏi ngay xem trứng đã nở ra gà chưa. Khi thấy chưa, Cống rủ em Mi con cậu Đông ra ấp tiếp. Mi thoạt đầu không tin nhưng sau nghe anh Cống thuyết phục ghê quá cũng ra ấp trứng cùng anh Cống. Â’p mãi không thấy nở, thế là Cống lăn ra ăn vạ bà nội đã mua “quả trứng sai” cho Cống ấp để nó không nở được. (mùng 2 Tết âm lịch 2003- Quí Mùi)
Sáng ra, mẹ chở Cống đi học. Vừa dắt xe máy ra khỏi cửa, Cống than: “Chán quá, lại phải đi học. Chỉ có mỗi bọn kiến là sướng vì không phải đi học!”.
Mẹ bảo: ai chẳng phải đi học. Kiến cũng phải đi học chứ. Kiến cũng đi học trường của kiến với bạn của kiến, cô của kiến.
Cống: Thật á hả mẹ? Kiến cũng phải đi học thật á?
Mẹ: ừ, kiến cũng phải đi học. Kiến cũng phải đến trường riêng của bọn kiến để học chữ của loài kiến.
Cống: ối giời ơi, con không tin. Con thấy bọn kiến đi học trường của người hẳn hoi đấy. Mẹ không biết thì thôi nhá. Hôm qua cả lớp con đang học chăm chú thế mà bỗng dưng có cả một đoàn kiến đi vào lớp đấy. (Tháng 3.2003. Cống học lớp 1)
31.05.2003
Chị Ti qua Pháp học thêm và nghỉ hè. Chị Ti bảo ”Cống ơi, cho chị Ti mượn cái chim của Cống để mang đi Pháp cho đỡ nhớ nhé”.
Cống: không được đâu, chị đi những 2 tháng thì em đái bằng gì”.
Trưa 1.6.2003
chị Ti gọi điện thoại từ sân bay về báo tin đã sang tới nơi an toàn. Mẹ bảo mẹ thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin chị Ti qua Pháp an toàn. Cống nghe vậy cũng kể: “hôm qua lúc ở sân bay tiễn chị Ty con cũng cầu cho chị ấy đi không bị nổ máy bay”. Hỏi Cống cầu như thế nào, Cống chỉ vào đầu và bảo: con nghĩ thầm ở trong này, con không nói cho ai biết.
08.04.2004
Cống (lớp 2) đi học về và kể: hôm nay ở lớp bạn Nhật Minh xem bói cho con và bảo con sau này có hai con, một trai một gái. Còn bạn…. thì bị bạn Minh bói là “không con”.
30.01.2005
Mẹ bảo với Cống: Cống ơi, cho mẹ sờ chim Cống một tí nào. Lâu rồi mẹ không được sờ, mẹ nhớ cái chim của Cống lắm.
Cống: Mẹ chỉ nói linh tinh, sờ cái gì, không cho mẹ sờ chim đâu.
Mẹ: ừ thì thôi, mẹ đánh chừa cái tay hư này, cái tay cứ đòi sờ chim em Cống. Cái tay hư quá đi mất.
Cống: không phải đánh vào cái tay mà mẹ phải đánh vào ý nghĩ của mẹ ấy. ý nghĩ trong đầu điều khiển hoạt động của cái tay đấy, con học ở trong môn Tự nhiên – Xã hội thấy bảo thế.
Mẹ: ừ thì mẹ đánh vào cái suy nghĩ cuả mẹ. Cái suy nghĩ của mẹ hư quá, cứ đòi cái tay sờ chim em Cống. 😉
Cống: suy nghĩ của mẹ bẩn lắm. Mẹ phải đánh què cái suy nghĩ cuả mẹ đi nhá.
2005 (lớp 3), lại chuyện "chim cò"
Một hôm đi học về Cống bảo: Mẹ biết không, hôm nay lúc đi tiểu, con nhìn thấy chim bọn lớp con dài cực, dài phải đến mấy trăm mét ấy.
Mẹ nghe xong bảo: chỉ được cái nói lăng nhăng.
Tự dưng, một thời gian sau Cống lại hỏi mẹ: Mẹ ơi, 100 mét là dài bằng từng nào?
Mẹ bảo: dài bằng từ nhà bác Nga Lâm đến nhà anh Bi.
Thế là Cống vội vàng nói: nếu thế thì chim của mấy thằng lớp con chỉ dài có mấy chục mét thôi.
Ối giời ơi, bố Cống ơi là bố Cống.
Ngày mùng 7 Tết Ât Dậu 2005
Cống cùng ba, me, chị Ti, chú Long đi Bia Bà. Ba va chị đợi ở ngoài xe Auto. Mẹ, Cống, chú Long vào Bia Bà. Cống tự mình khấn Bia Bà xin:
– ngoan ngoãn học giỏi
– sống hòa thuận với các bạn
– Được mua bộ cờ vua
Đến ban nào Cống cũng chạy lên đầu để đọc lời khấn theo chỉ dẫn, đến chỗ địa chỉ nhà Cống bảo chú Long: Chú Long ơi, cháu bỏ qua chỗ địa chỉ được không vì cháu không nhớ địa chỉ nhà cháu. Chú Long bảo “được”, thế là Cống yên tâm khấn tiếp rất thành khẩn và lại còn cúi rạp xuống vái nữa chứ. Cống đáng yêu thật.
Tối mùng 8 Tết, Cống chạy lên phòng làm việc của mẹ khoe: mẹ ơi, tối nay con vừa tự mình làm xong 7 bài toán không cần ai phải nhắc hết cả. Mẹ bảo: mẹ cảm ơn Cống nhiều lắm.
29.04.2005 (lớp 3)
Tối, mẹ nhận được điện thoại của cô Hà chủ nhiệm nói Cống hôm nay ở lớp đấm vào mũi bạn Hà Mi. Mẹ hoảng quá gọi điện cho mẹ Hà Mi để xin lỗi và hỏi thăm tình hình. Mẹ dặn mẹ Hà Mi nếu có chuyện gì (viêm nhiễm, sốt) thì bất kể đêm hôm cũng phải gọi sang nhà mình vì ba là bác sĩ. Mẹ bạn Hà Mi thật tử tế. Mẹ bạn ấy không những không trách gì Cống mà còn mắng bạn ấy “con có trêu chọc Cống mới bị Cống đấm thế chứ” J.
Ba mẹ đã rất giận Cống và mắng Cống một trận nên thân: loại con trai mà đi đánh người yếu đuối hơn mình, lại còn đánh con gái nữa là kẻ đốn mạt nhất, là điều nhục nhã nhất ở trên đời này. Nếu muốn thì hãy đi đánh những người lớn hơn mình, khỏe hơn mình. Ba “điên tiết” quá đã quất cho Cống mấy roi quắn đít lại. Đau khóc không thành tiếng thế mà Cống đã cho “ra lò” một bản kiểm điểm hiếm có.
Ba mẹ đọc mà phải bấm bụng mãi mới “phanh được cơn cười”. Cống ơi là Cống, sao bị đòn đau thế mà Cống vẫn “tìm cách tránh tội” được thế. Ba mẹ đã cắt ngày 29.04.2005 từ tấm lịch và đút xuống dưới tấm kính bàn ăn chỗ Cống ngồi để hàng ngày đến bữa ăn cơm Cống nhìn thấy nhớ mà rút kinh nghiệm. Bản kiểm điểm thì treo ở tủ lạnh. Sau đó mẹ đã mang bản kiểm điểm của Cống đi ép plastic cất đi để sau cho vợ con Cống xem “thành tích bất hảo” của Cống ngày xưa, hí hí…
Hôm sau mẹ đã mua mấy cuốn truyện tặng bạn Hà Mi để "bồi thường thiệt hại", hic hic… Mẹ bảo Hà Mi: Hà Mi ơi, nếu sau này con lấy ai hơn bạn Cống thì tốt, còn nếu bọn nó chê con có cái mũi tẹt (vì bị bạn Cống đấm cho xẹp) thì con về con lấy bạn Cống nhá. hi hi…. Bạn Hà Mi đáng yêu lắm, bạn ấy nhe răng sún ra cười và lắc lắc cái đầu.
{webgallery}
{/webgallery}
|
Hà Nội, ngày 29.04.2005 Thưa ba mẹ! Hôm nay con có tội đánh bạn. Con bênh bạn Bá Ngọc. Các bạn gái mách cô bạn Bá Ngọc ẩy bạn Dung và Thu. Con bảo "Các cậu tưởng có cô bênh vực mà người ta sợ à?" Bạn Nguyễn Hà Mi quát lại: "Ừ đấy, thì sao nào?". Lúc đó con tức quá ra dọa bạn ấy. Con đã nghĩ "Thôi, đây chỉ là hù dọa mà thôi". Nhưng không hiểu sao tay con lại không nghe theo ý nghĩ của mình, đấm thẳng vào mũi bạn Hà Mi. Thế là bạn ấy khóc. Ngay từ lúc đó con đã muốn xin lỗi bạn ý và đã biết mình có lỗi. Buổi chiều con đã xin lỗi bạn ấy và cho bạn ấy tát lại. Qua sự việc trên, con thấy mình đã sai. Và là sai lầm rất lớn khi lại đánh bạn gái. Con đáng chết. Người viết Nguyễn Huy Phan PS. Mãi mãi con sẽ không làm chuyện tầy đình đáng chết đó. Sẽ mãi mãi! |
Cống là đứa trẻ rất nóng tính, tính kiềm chế cực kém. Lớp 1,2 Cống rất ngoan nhưng sang lớp 3 bỗng trở nên cục cằn, nóng nảy và hay đánh bạn. Có lần, ở lớp 3, không hiểu giận chuyện gì ở lớp mà Cống đá tung giát giường lớp bán trú, có lần thì đánh bạn. Ba dặn Cống: khi nào con thấy giận việc gì quá thì con nghiến răng, nắm chặt hai tay lại, nuốt nước bọt rồi gồng mình lên một lát thì cơn giận sẽ qua, hoặc bí quá thì đấm vào mặt bàn chứ không được đánh bạn. Một hôm ba mẹ được cô Hà chủ nhiệm thông báo Cống hôm đó ở lớp đã đấm vỡ tấm kính cửa sổ. Ba mẹ sợ quá. Ba bảo Cống: Ba đã dặn con rồi, bí quá không kiềm chế được thì đấm vào mặt bàn, nếu có gãy xương ngón tay nào thì ba còn mổ mà nối lai được chứ con đấm vào cửa kính thế kính nó cắt đứt động mạch chủ hay dây thần kinh, cơ là con liệt mất tay, ba đẻ con lành mà lại nuôi con què.
Giời ạ, hôm nào đón con ở cổng trường cũng giật mình thon thót, tim cứ nhảy đến 5 nhịp một và phải hỏi ngay “Mẹ chào con trai. Hôm nay mọi việc ở trường có ổn không con? Con trai của mẹ hôm nay có “chung sống hòa bình” với các bạn không?” Nếu được “ông con” trả lời “ổn mẹ ạ. Con chơi hòa thuận với các bạn” thì phải nhanh miệng mà cảm ơn “ông con” ngay “Mẹ cảm ơn con trai đã tặng mẹ một ngày tuyệt vời”. Và sang hôm sau, khi chia tay con ở cổng trường cũng phải nói luôn “Con trai đi học vui nhé, hôm nay lại tặng ba mẹ một ngày tuyệt vời như hôm qua nữa nha”.
Thật đến mệt với ông con.
Tháng 12.2005.
Khi thấy Ba Chính đưa tiền cho mẹ Hoa cất, Cống nói luôn: sao Ba dại thế, lại đưa tiền cho mẹ, mẹ tiêu mất thì sao. Còn lâu mà sau này con đưa tiền của con cho vợ con tiêu nhá. 🙂
23.12.2005
Cống đi với Ba Chính về quê giỗ ông nội. Thấy mọi người dựng rạp, Cống bảo: Dựng cẩn thận vào không sập rạp là chết cả họ đấy.
Khi mọi người bảo sao mái rạp không thẳng, Cống bảo: Ôi giời, khách đến ăn người ta chỉ nhìn vào bát xem món ăn có ngon không chứ có ai nhìn lên mái rạp đâu mà sợ.
25.12.2005
Mời mọi người đến ăn Noel. Mẹ kể đi xem bói ở Phúc Yên họ bảo năm 49 tuổi mẹ bị lẫn. Chú Kính trêu: ra chợ lại bảo: chị bán cho tôi một lít thịt. à quên, tôi quên mất chai ở nhà. Hôm sau, Cống cứ cười ngặt nghẽo về câu đùa của chú Kính, rồi nói: chắc lại phải mua đến một Km thịt ấy chứ. J
Tháng 5.2005
Một anh lớp 5 khoe với Cống: nhà anh có 7 cái ô tô, trong đó có 2 cái Mercedez, bố anh là giám đốc.
Cống cũng nhanh nhảu khoe ngay: nhà em có những 10 cái ô tô cơ, mà lại toàn Mẹc hết.
Anh kia hỏi: Bố em làm gì?
Cống: Bố em làm PMU 18.
Cống còn nói thêm: bố em là Bùi Tiến Dũng đấy.
Láo quá đi mất!!!!!!!!!!
Cống và các bạn đi viếng mộ Đặng Thùy Trâm ở nghĩa trang Từ Liêm và viếng cả nghĩa trang Mai Dịch. ở nghĩa trang Mai Dịch Cống thấy toàn mộ các ông to.
Cống kể: tự nhiên mình quên mất là Bác Hồ có lăng riêng rồi, suýt nữa lại tìm người quản trang để hỏi xem mộ Bác Hồ ở đâu. Nhưng không hiểu sao lúc sau lại lỡ mồm hỏi “thằng bên cơ sở” là mộ Bác Hồ ở đâu. Mình vừa hỏi xong bị thằng ấy nó mắng cho: ơ cái thằng này, mày bị thần kinh à?
Ha ha ha….
Chú Long chở Cống và chị Ti đi ăn kem (chị Ti khao giải quốc gia từ năm ngoái). Dọc đường chú Long và chị Ti nói chuyện với nhau về cách tính cước điện thoại di động của S-phone 6+1. Cống nghe thấy và nói với chú Long: Chú Long ơi chú Long, chú cháu mình thì là 2+1 nhỉ.
Chú Long không hiểu Cống nói gì, hỏi lại. Cống bảo: thì chú cháu mình là đàn ông nên có hai chân cộng thêm 1 chân giữa nữa chẳng thành 3 chân là gì.
ối giời đất ơi, ông Cống ơi là ông Cống!!!!!!!!!!!!!
Trưa thứ 7, 13.5.2006, Cống kể chuyện ở lớp chơi đá ngựa (vì thấy tay và người Cống bị tím), Cống phải cõng các bạn vì Cống béo và nặng hơn các bạn. Thế nhưng có một bạn nặng có 32 kg nhưng cứ đòi cõng Cống. Cống đã bảo bạn là không cõng được đâu mà bạn ấy không chịu, vẫn cõng. Thế là “nó cứ cõng mình đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Đối thủ ở phía bên phải mà nó cứ cõng mình sang bên trái”…. ha ha ha…..
9.2006
Vừa ở Đức về, Cống xách ngay đôi dép hồng của Tuti lên đặt trước cửa phòng Tuti và nói: để thế này để cho có cảm giác là chị Ti vẫn đang ở nhà.
Cống mang tất cả các con bông của chị sang giường Cống chơi và bảo: tất cả lũ này đều nhớ chị Ti, chỉ có con này là không nhớ. Hoá ra là Cống chỉ vào con Winypoo vì cái miệng nó cười ngoác ra.
Tuần đầu mới về, Cống đêm nào cũng khóc nức nở đến 2 giờ sáng. Cống còn bắt mẹ dạy tiếng Đức để đi sang Đức với chị Ti. Cống khóc rống lên và bảo “Sao lại cứ phải đi du học, sao không học được ở Việt Nam. Sau này con không đi du học đâu, và cũng sẽ không cho con của con đi du học đâu”.
Cống lấy tất cả các con bông, các Album và các khung ảnh của Tuti hoặc trong đó có hình Tuti, mang nệm của Tuti sang phòng ba mẹ, xếp chúng xung quanh nệm rồi nằm lọt thỏm ở giữa và bảo: “Làm thế này để có cảm giác là vẫn được nằm bên cạnh chị Ti”.
{webgallery}
|
{webgallery}
{/webgallery} |
Ảnh Cống nằm ngủ còng queo giữa những con bông và những Album ảnh của hai chị em. Cống bảo "Con làm thế này để có cảm giác vẫn được nằm bên cạnh chị Ti". Cống tuy nghịch ngộ và lắm khi láo lếu làm ba mẹ "đau não", hi hi,..nhưng là một đứa trẻ sống rất tình cảm. Cống giờ đã học lớp 8 nhưng đi học về bao giờ cũng không chỉ chào ba mẹ rất to mà còn thơm ba mẹ rất chi là tình cảm, thơm hết má phải lại sang má trái.
06.2007
Tuti chuẩn bị về phép. Cả nhà phấn khởi chờ đón Tuti. Cống và Miu cũng tích cực chuẩn bị cho bữa đón chị và lên một chương trình chơi với chị khi chị ở VN. Hôm trước khi Tuti về, Miu đến nhà bác. Cống và Miu nằm lăn quay ra sàn nhà đến nửa đêm tô màu, viết, vẽ "tấm biển" để mang ra sân bay đón chị. Hai đứa say sưa tô, vẽ và viết. Sáng sớm hôm sau ra sân bay ai nhìn cũng choáng vì cái tấm biển của Cống và Miu. Thật là độc đáo.
Ra sân bay Cống và Miu lại dỗi nhau, mỗi đứa ngồi vật ra một góc. Chiều về nhà, chị Ti chia quà xong cho 2 đứa, không hiểu Miu làm gì mà Cống lên giọng "đuổi" Miu về ngay: "Mày thì mong gì chị Ti về, mày chỉ mong quà của chị Ti thôi, tao biết thừa cái mặt mày rồi", hi hi…. Hai anh em đấy, láo quá đi mất, chành chọe nhau suốt ngày. Đấy là còn thiếu thằng Bờm, có đủ Bờm nữa thì "đại loạn luôn. 🙂
{webgallery} {/webgallery} |
{/webgallery} |
Khách says
Em vừa đọc nhật kí cô viết cho con trai. Trẻ con thật đáng yêu cô nhỉ, nhưng đôi khi thật khó trả lời những câu hỏi của chúng 🙂 Em yêu trẻ con lắm, nhưng không biết sau này có satisfy hết những câu hỏi của chúng một cách positively không ấy, ôi… Em Cống nhà cô thật hay cô ạ 🙂
Khách says
OOOIIIIIIIIIIIII em vua doc xong cai Nhat ky cho Cong, nhieu suy nghi cua tre con doc dao that day 😀 Co cho em save cai Nhat ky nay ve nhe! 😆
Khách says
OK. Cô sẽ còn bổ sung nhật kí nữa đấy nhá. 🙂
Khách says
Giờ học văn tại gia…
Sơn: Cô ơi con đã biết tại sao ngày Tết người ta lại cắm hoa đào rồi đấy a!
Cô: Thế thì Sơn kể cho Cống với Miu nghe đi!
Sơn: Ngày xưa, ở một vùng, có hai ông thần ở trên một cây đào rất to…
Cống (chen ngang): Từ từ đã mày, thế ông ấy làm tổ vắt vẻo trên cây đào như chim ý hả?
Cô (nghĩ bụng): Đúng là con mẹ Hoa. (hi hi)
Khách says
Hớ hớ….cái thằng “láo toét” này lúc nào trong đầu cũng “thường trực” những cái thứ đó đấy. Có thế cô mới thik ghi lại những “phát ngôn ấn tượng” của nó bằng những dòng nhật kí. Khi nào rảnh cô cập nhật tiếp thì đồng bào còn choáng nữa đấy, hic hic…Mấy đứa đều bảo thik học với em. Chịu khó vất vả tí nha em.Sau này Cống và Sơn cưới vợ sẽ mời em đi xích lô đi ăn hỏi đó. Em cứ kể hết tật xấu của Cống cho nhà gái họ khiếp luôn nhỉ,hic hic….
Khách says
hic hic cô ơi, Cống nhà cô đáng yêu quá… Đáng yêu nhất là “con yêu mẹ bằng tầng mặt trời”.. Nếu em có con mà con em nói với em câu ý chắc em xúc động đến khóc mất…
Khách says
Viết nhật ký cho con trai.
Mỗi bà mẹ đều có nhật ký cho con cô nhỉ.
Em thấy mẹ cũng hay kể chuyện hồi nhỏ của em.
Cống của cô theo như cô nói thì có nghịch ngợm nhưng trẻ con vốn hiếu động, may mắn là em Cống khỏe mạnh nên mới hiếu động và hồn nhiên như vậy.
Suy nghĩ của trẻ nhỏ thực sự là rất vô tư, khiến người lớn buồn cười với những suy nghĩ non nớt và đơn giản. Nhưng em Cống sống tình cảm, đó là 1 dấu hiệu tốt của sự giáo dục tốt.
Em chúc gia đình cô luôn khỏe mạnh và hạnh phúc ạ.
Khách says
Đọc cái thư Cống viết nhận lỗi về việc đánh bạn gái đáng yêu ghê. Công nhận thằng Cống nhà cô hay thật 😛
Khách says
Em là sinh viên của cô dạy từ năm học thứ 3 ở trường ngoại ngữ. Hihi, một số những truyện trong nhật ký này cô đã kể rồi nhưng đọc lại vẫn thấy bùn cười. Trẻ con thật là đáng yêu, cô nhỉ ^^. Em đọc đến đoạn ” suy nghĩ của mẹ bẩn lắm, mẹ phải đánh què suy nghĩ của mẹ đi nhá” thì cười lăn bò càng ra nè:)).Cống đáng iu và mẹ Cống cũng đáng iu lắm ạ, he he 😆
Khách says
Cô đọc đi đọc lại nhiều lần mà còn cười không phanh được đấy con gái ạ. Cái thằng Cống nhố nhăng thế đấy. Trẻ con đáng yêu quá nhỉ. Thế nhưng ông Cống lắm lúc làm ba mẹ cứ tức điên, huyết áp lên đến “500” ấy, he he….
Khách says
Cô chịu khó bớt chút thời gian post bài lên Cô nhé, Em hay thức khuya, ngồi đọc những trang viết này, nhưng nó ngắn quá, đọc một lúc là hết rùi, Cô còn nợ Cống từ 2007 đến nay mà chưa viết gì đấy, đọc cái gì nó phải đã đã tý chứ cái kiểu đang hay lại hết bực lắm.hị hị. Cô nhể 😆
Khách says
Cô đây, cũng muốn viết lắm và cũng có khá nhiều ý tưởng hay đấy nhưng bận quá nên ko/chưa tập trung mà viết ra hết được, hu hu… Nhật kí của Cống cô vẫn đang bổ sung mà ko hiểu sao bị lỗi ko save vào được, đang bực hết cả mình. 🙁
Chúc vui nhiều nhá.
Khách says
Mama ơi mau mau post cái bản kiểm điểm của Cống lên cho bà con thưởng thức đi ạ, nghe Mama kể mà em tò mò quá ạ!
Khách says
Bản kiểm điểm đã chụp lại và đưa lên Nhật kí rồi nhưng ko hiểu sao ko hiện lên. Ko hiểu lỗi ở đâu, hu hu…
Khách says
Ông Cống ơi là ông Cống ơi, ai “mớm cung” cho ông mà mới lớp 3 ông đã “sản xuất” ra được cái bản kiểm điểm như thế này? “Nhưng không hiểu sao tay con lại không nghe theo ý nghĩ của mình”! Ặc ặc. Đúng là “con nhà công không giống lông cũng giống cánh”, các cụ nói cấm có sai!
Khách says
Không ai mớm cung đâu, “lão” tự sản sinh ra đấy. Lúc đấy còn đang bị đánh đòn đau quắn đít khóc không thành tiếng mà vẫn biết cách “chối tội” thế đấy. Kinh chửa?
Nó vừa học ở môn Tự nhiên-Xã hội nên biết là “ý nghĩ trong đầu điều khiển cái tay” mà lị, hic hic….
Khách says
Nhieu truyen trong nhat ki nay bon em da duoc co ke roi nhg sao gio doc lai van khong the nhin duoc cuoi :lol:. Em CONG nha co dung la dang yeu vo cung, thong minh, co tri tuong tuong phong phu va tinh cam nua chu 🙂
Khách says
Ối giời ơi, giờ nhớn tí nên cũng láo toét lắm rùi, bớt đáng iu rùi, hí hí…
“Lão” Cống lắm khi làm ba mẹ huyết áp cứ lao lên vù vù. Cứ là phải “săn” từng mi-li-mét đấy. Mệt!
Khách says
Cống cần sang Rome học để sau này kế vị Giáo hoang,còn mẹ Hoa “còi” sẽ nổi tiếng như Mother Teresa.
Khách says
Hớ hớ… bác Nhàn có ý tưởng hay ghê. Sẽ phấn đấu, hic.
Khách says
hihi, tuyệt, cô ơi! Em Cống nhà cô rất thông minh. Nhưng cô phải viết tiếp nha cô, hết mất rồi.
Khách says
Hihi
Đọc nhật kí cho Cống của cô em buồn cười và thấy thoải mái quá, hết cả xì chét cô ah 😀 . Sau này e cũng học tập cô ghi lại những kỷ niệm đáng yêu như thế cho “bọn trẻ con nhà em” 😛 . Có thời gian cô post nữa nữa lên nhé. Kính chúc cô và gia đình kỳ nghỉ 30.4 vui vẻ. 🙄
Khách says
Chào cô, được đọc nhật kí của Cô viết cho em Cống, em thật ấn tượng, bởi sự yêu con, sự hài hước và gần gũi nữa. Em cũng sẽ học tập cô, biết lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ, hạnh phúc trong cuộc đời mình, … cảm ơn cô vì website này. Kính chúc cô cùng gia đình luôn vui vẻ, hạnh phúc…
Khách says
@ Bích Phương
BP là ai đấy?
Học viên lớp nào của cô đấy?
hic hic…. lắm học viên quá nên cứ lộn nhèo hết cả, hu hu… Già rồi mừ!!!!!!!!
Khách says
Nhat ky hay tuyet qua chi ah.Thang cu nha chi ngo nghinh, dang yeu, thong minh that.Chac no duoc di truyen do chi nhi.
Khách says
@ Dung:
Thằng này được cái thông minh, hóm hỉnh lắm, nhưng lúc lên cơn láo toét thì cũng kinh lắm đấy.
Người đời bây giờ đã tổng kết: đẻ con trai thì sống nhục, chết vinh (có đứa thờ cúng). Chị thì thấy nhọc quá với ông con trai, hi hi….
Khách says
Những trang nhật ký của em viết về con trai làm chị và con gái chị vừa đọc vừa cười vỡ bụng. Tuyệt vời lắm vì đấy không chỉ là tình cảm của mẹ con em mà nó đã giúp mẹ con chị gần nhau hơn. Con gái chị mới bước vào cấp 3, lứa tuổi có nhiều biến động làm mẹ phải suy nghĩ nhiều.
Khách says
@Hong Phuong:
Chị ơi, em có thằng con chẳng giống ai, lúc đang yêu thì tuyệt lắm vì nó rất hóm hỉnh và tình cảm, thế nhưng lúc láo toét thì kinh cũng ko ai bằng, nóng nảy, cục cằn cực kì luôn, sợ lắm.
Con gái chị có xinh như chị ngày xưa ko?
Khách says
Em doc di doc lai phan viet cho con trai cua co ma em van thay hay. Sau nay em nhat dinh se viet cho con minh nhu co da lam cho Cong (mac du bay gio em chua co gia dinh. hihi)
Khách says
😆 co oi, e Co^’ng de thuong wa’. e doc ma` thay bun` cuoi` wa’. e ma` co’ con the nay` thi` e cung thich’
Soc says
Em doc het cac bai co viet cho con trai roi. Va day la bai em thik nhat vi em cung co so thik luu lai cac hanh dong “bat hu”, hoac sang tao cua con gai theo tung giai doan phat trien cua con. Tre con that dang yeu co nhi!
Sen says
Em chào Cô!
Em được học Cô em nhận thấy: Cô là người thẳng thắn và nóng tính
Khi đọc những trang nhật ký này em thấy Cô là người Mẹ tuyệt vời quá!
Hường Lạng Sơn says
Em vừa đọc xong nhật ký của cô viết về con trai, bé thật thông minh và cô là người mẹ tuyệt vời
Tam Nguyen says
Ôi, ngưỡng mộ mẹ con nhà chị quá. MỘT NGƯỜI MẸ TUYỆT VỜI!
NguyễnNga- CHSinh k8 says
Em chào Cô!
Cô ơi! Đọc những bài nhật kí Cô viết về Em Cống mà em thấy vui oi là vui cô à. Thấy trẻ con sao mà đáng yêu thế. Nhưng sao thời gian sau nay không thấy Cô viết nữa ạ?
phạm hoà K. Anh says
Hay thế. Cống đáng yêu quá. Thèm các con ở tuổi Cống!!!
tuonghanh says
Cau co hai dua con tuyet voi, tai san qui gia nhat cua cuoc doi chung minh day.Chuc mung nhe!
Thuy duong says
Cô ơi, đọc không sót một từ nào cả, hay quá đi mất hihi, có mấy bài hay quá cô cho con copy nha cô
nthiphuonghoa says
[quote name=”Thuy duong”]Cô ơi, đọc không sót một từ nào cả, hay quá đi mất hihi, có mấy bài hay quá cô cho con copy nha cô[/quote]
Dùng thoải con gà mái nhóe Dương, he he….
nthiphuonghoa says
[quote name=”tuonghanh”]Cau co hai dua con tuyet voi, tai san qui gia nhat cua cuoc doi chung minh day.Chuc mung nhe![/quote]
Cảm ơn mẹ Hạnh nhá, hic
Quỳnh Anh says
Tuyệt vời cô ạ.
Thom Tran says
Cả buổi tối chỉ nằm đọc và cười 1 miình. E sẽ học học tập cô ghi nhật kí cho Sâu nhà con. Hay và ý nghĩa cô ạ
vân dương thị says
hijj.. đọc nhật kí viết cho con giai của cô em vừa cảm động vừa cười nắc nẻ.. 😆 .. sau này nếu có con em cũng sẽ viết nhật kí cho con… Cống nhà cô đáng iêu quá ạh.
SV Ngoại Ngữ says
E ngồi (1mình ạ) ở trà đá B2 và đọc nhật ký của cô. E cười sằng sặc, chắc nhìn e dở người lắm, ai cũng tròn mắt nhìn em kì quặc. Nhưng kệ. He he.
Chúc Cống luôn khỏe, ngoan, phát ngôn ra nhiều câu hay ho nữa để đời cho con cháu. Chúc cô luôn tưng tửng như này, để những đứa hay mất niềm tin vào cs như e, thi thoảng chỗ nơi mà dựa dẫm ❤❤❤