Trời cho cái mẽ bề ngoài
Để che đậy cái sơ sài bên trong…
Mình có thói quen rất tệ là đã lên lớp thì cứ phải ghếch mông lên bàn ngồi giảng bài nó mới có hứng, hic. Phong thái này từ nhiều năm cũng đã thành quen trong tất cả các lớp học của mình, từ những lớp bồi dưỡng bên ngoài cho đến các lớp cao học, đại học. Tuy nhiên, có lần, cũng đã dăm bảy năm trước, khi vào dạy hộ một đồng nghiệp vừa vì vui miệng, vừa vì đây không phải học trò mình nên mình đã rất cẩn trọng hỏi các sinh viên trong giảng đường rằng cô có được phép ngồi lên bàn giảng bài không. Cả giảng đường gần trăm sinh viên đồng thanh hô to “cô ngồi đâu cũng được ạ, miễn là cô thấy thoải mái.”, duy nhất có một sinh viên nữ đứng lên nói “thưa cô, không được. Theo em, sinh viên không được phép ngồi lên bàn thì giáo viên cũng không được phép”. Mình nghe thấy thế thì nói luôn “Đúng rồi, thông thường thì người ta sẽ làm theo ý kiến đa số, còn ở lớp này cô sẽ làm theo ý kiến thiểu số, ý kiến của bạn nữ vừa rồi. Tuy nhiên, học trò được ngồi thì không có lý gì giáo viên không được ngồi”. Nói xong, mình bắt đầu ngồi xuống ghế và … mở máy.