{webgallery} {/webgallery} |
{webgallery} {/webgallery} |
{webgallery} {/webgallery} |
{webgallery} {/webgallery} |
{webgallery} {/webgallery} |
{webgallery}
{/webgallery} |
Sau mấy chuyên đề chung, đám học trò cao học Hải Phòng của mình hàng tuần phải lên Hà Nội học các môn chuyên ngành. Chẳng biết “bấu” vào đâu nên gọi ý ới cho mình nhờ tìm nhà trọ rẻ giúp. Sau một ngày “vật vã” kiếm tìm, cô trò đã mò ra được nhà trọ đảm bảo đạt yêu cầu “3 trong 1” (vừa sạch sẽ, vừa rẻ, lại vừa “nhốt” được càng nhiều người càng tốt, he he…). Học trò tỉnh ngoài đi trọ học ở thời buổi giá cả phi hỏa tiễn thì tằn tiện từng đồng là phải rồi.
Sau hồi vất vả, mấy cô trò “tự sướng” bằng rủ nhau đi shopping. Tối về sà vào mấy quán ăn vỉa hè, vừa ăn vừa cười rúc rích. Mắt tình cờ lia sang bàn gần đó thì gặp một đồng nghiệp trẻ trong trường. Cô ta hỏi mình đi đâu mà ăn muộn thế, mình thật thà trả lời là vừa đưa đám học trò cao học dưới Hải Phòng đi shopping về và mấy cô trò ghé vào đây ăn luôn cho tiện. Mình vừa dứt lời thì cô ta vội “dịch” ngay thành:
– À, học trò đưa cô giáo đi mua sắm chứ gì.