• Skip to primary navigation
  • Skip to main content
  • Skip to primary sidebar
  • Skip to secondary sidebar

Phương Hoa

  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

Bài viết của tôi

Hãy tắt máy khi chờ đèn đỏ!

21.03.2010

Tắt xe máy khi chờ đèn đỏ – tiết kiệm gần 5 tỷ đồng một ngày

Một nghiên cứu nhỏ mang lại một "con số vĩ đại", gây sốc:

1. Tổng tiền xăng tiết kiệm khi tắt máy 30 giây (cho một xe – VND): (nếu kẹt đường thì có thể tới hàng giờ): 50 VND

2. Tổng số xe máy dừng tại một nút – hai chiều (trung bình): 50

3. Tổng số nút giao thông tại TP HCM: 500

 4. Số lần đèn đỏ bật trong ngày tại một nút (8h chia 30 giây nhân 2 chiều): 1920.

Tổng số tiền tiết kiệm trong một ngày (1x2x3x4): 2,400,000,000 (hai tỉ bốn trăm triệu đồng)

 

Như thế, chỉ riêng ở TPHCM và Hà Nội, tổng số tiền tiết kiệm trong một ngày đã lên đến gần 5 tỷ đồng.

CHOÁNG.

Tuy nhiên, vấn đề không chỉ là số tiền tiết kiệm khổng lồ, mà tắt máy còn giúp giảm thiểu ô nhiễm môi trường và góp phần giữ gìn sức khỏe cho chính chúng ta.

Bởi thế, không có lý do gì để chúng ta không tắt máy xe khi chờ đèn đỏ.

 

Chuyên mục: Bài viết của tôi

Tản mạn về một chuyến đi hay xứ sở Kim chi – những điều mắt thấy tai nghe

03.03.2010

Bài đã đăng trên Tạp chí Truyền hình số, 14.09.2011

——————————

Sau bao năm trời rong ruổi xứ trời Âu, nay quay về khám phá một góc Á đông.

1. Bắt đầu cuộc hành trình

Sân bay Nội bài lúc nửa đêm.

Những gương mặt tuy có phần mệt mỏi vì chờ đợi chuyến bay đêm, nhưng vẫn không lộ vẻ phấn chấn vì một chuyến xuất ngoại, dám chắc là đầu tiên trong đời.

Có lẽ vì cùng chung niềm vui, chung mục đích là sang thăm con cháu bên xứ Hàn, hoặc giả cũng có thể vì hoang mang vì chưa một lần đặt chân ra khỏi biên giới Việt nên các mẹ, các bà rôm rả chuyện trò, kể lể, hỏi han. Thật kì lạ, hiếm thấy ở xứ nào mà mọi người dễ thân thiện bắt chuyện, làm quen với nhau như ở xứ này. Chỉ sau vài phút làm quen là mọi “gia cảnh” được “phơi” ra hết.

Ngồi cạnh tôi là một bà già 80 tuổi, người Hưng Nguyên, Nghệ An, dáng vẻ còn rất minh mẫn, nhanh nhẹn. Bà cụ phấn khởi kể bằng giọng Nghê đặc sịt “bà con nhà tui có đến 8 người định cư bên nớ” (nếu không nhờ “luyện tai” qua món “đặc sản quê chồng” chắc tôi cũng chịu không hiểu bà cụ nói gì). Hai cô trung tuổi ngồi đối diện, người Nam Định, là hai chị em họ, đều có con gái lấy chồng Hàn. Con gái cô chị sang lao động, lấy chồng Hàn ở lại, sau đó móc nối cho con gái cô em sang lấy chồng Hàn. Rồi cô người Hải Phòng cũng thế, lần đầu sang thăm gia đình con gái,… Ở dãy ghế đối diện là một người mẹ trẻ với vẻ mặt “hơi Hàn”, một tay giữ bình nước cho một thằng nhóc khoảng 3 tuổi, một tay vỗ nhè nhẹ thằng em 16 tháng tuổi đang địu sau lưng. Lúc sau thì biết bà mẹ trẻ này đang mang bầu đứa con thứ 3 được 6 tháng. Người mẹ trẻ chỉ nói tiếng Hàn với cậu con trai làm tôi lúc đầu cứ ngỡ cô là người Hàn. Hóa ra là Việt. Buồn cười hơn nữa là khi lên máy bay, lúc phải điền vào tờ khai nhập cảnh (chỉ có tiếng Anh và tiếng Hàn) mới biết cô chỉ biết nói mà không biết viết tiếng Hàn. Giờ thì tôi cũng đã đoán ra “chất lượng” nói tiếng Hàn của bà mẹ trẻ đó “tốt” như thế nào. Tôi thì thấy thật là ngớ ngẩn khi người mẹ trẻ này không nói tiếng Việt với các con của mình mà lại nói bằng thứ tiếng Hàn ấm ớ. Tiếng Hàn thì kiểu gì bọn trẻ cũng perfect vì ở nhà phải nói với cha, sau này đi học thì nói với cô và các bạn. Cái sai lầm này tôi đã chứng kiến ở nhiều gia đình Việt định cư bên Đức. Cha mẹ dở ngô dở ngọng tiếng Đức, con cái dở ngọng dở ngô tiếng Việt, giao tiếp trong nhà hay với ông bà nội ngoại  nơi quê nhà dần trở thành một cực hình, và cũng lắm khi thành trò khôi hài, cười ra nước mắt. Có lần qua Đức, khi gọi điện đến nhà một người quen cũ, tôi được cậu con trai của gia đình “thông báo”: "Chúng nó (tức bố mẹ) ra cửa hàng rồi”. Hoặc có đứa cháu hớn hở khoe với ông bà ở Việt Nam qua điện thoại “hôm nay tao vừa đi khai giảng vào lớp một đấy, vui lắm”, ha ha……

Lúc xuống sân bay Incheon tôi còn nhìn thấy khá nhiều cặp vợ Việt chồng Hàn. Nhìn những cô vợ trẻ người Việt mặt mũi thuần phác, hình thức không đến nỗi nào, thậm chí có cô trông còn khá sáng sủa, tay dắt, lưng địu con lếch thếch đi theo sau những “bác” chồng Hàn (gọi thế bởi có lẽ cũng đáng tuổi bố vợ) quê một cục và mặt mũi ngáo ngơ như “lão Khúng” lần đầu ra tỉnh, tòn ten cái túi trong tay. Để thoát cảnh chân lấm tay bùn, đầu chổng ra đít chổng vào ở quê hương, các cô sang đây phải có nghĩa vụ sinh con đẻ cái cho nhà chồng. Lâu nay cũng nghe báo chí Việt Nam đưa tin nhiều về việc lắm cô dâu Việt bị đối xử tệ bạc ở xứ Hàn. Nhưng mà vũ phu đâu có phải chỉ là “đặc sản” của mỗi đàn ông xứ Hàn, ở xứ Việt này cũng đầy rẫy đó thôi, thậm chí ở những thằng có học hẳn hoi. Mà ở đâu chẳng phải sinh con đẻ cái, bởi thế các em tính vậy xem ra cũng ổn. Chỉ có khác một nỗi là nếu lấy chồng ở quê thì chắc tuổi tác cũng không đến nỗi phải chênh nhau đến thế.

Lấy chồng Hàn Quốc xem ra vẫn đang còn là giấc mơ đổi đời của lắm cô gái Việt. Đó cũng đã từng là giấc mơ của không ít cô gái Trung Quốc, thế nhưng con gái Trung Quốc “láu cá” hơn nên nhiều cô sau khi có giấy tờ lưu trú hợp pháp và quyền lao động đã bỏ trốn khỏi nhà chồng. Bởi thế, theo lời kể của một vị giáo sư già khả kính tên Kim tôi quen trong hội thảo, mới chỉ mấy năm trước đây thôi trên nhiều đường phố ở Seoul (và một số thành phố khác) đã có treo không ít tấm áp phích quảng cáo với nội dung “MÔI GIỚI VỢ VIỆT NAM, NGOAN, HIỀN, KHÔNG BỎ TRỐN”. Những tấm biển quảng cáo đó sau được tháo xuống vì bị cộng đồng Việt ở Hàn phản đối mạnh mẽ.

2. Seoul – Điệp khúc bê tông

Xuống sân bay Incheon lúc 5h30 sáng.

Trời mới hơi lờ mờ sáng.

Âm 8 độ. Băng giá khắp nơi.

Leo lên taxi về Konkuk University.

 

Trong cái ánh sáng lờ mờ của đông giá cảm giác thoáng qua thấy Seoul rất đẹp, đặc biệt  hai bên bờ sông Hàn, nhìn cũng trữ tình lắm.

Thế nhưng, tôi chỉ thấy Seoul đẹp trong cái mờ ảo của sáng sớm, và đặc biệt sinh động  khi thành phố đã lên đèn. Đêm về, khắp nơi, từ phố lớn đến từng con ngõ nhỏ, các cửa hàng cửa hiệu đèn đóm, biển hiệu màu sắc sặc sỡ, ánh sáng tưng bừng. Ban ngày, Seoul như một cô gái kém duyên đã trút hết phấn son, nhìn thật chán. Nhà cửa, kiến trúc thê thảm, đâu đâu cũng bê tông, bê tông và bê tông. Điệp khúc bê tông. Có lẽ cũng vì thế mà Seoul kém hấp dẫn khách du lịch phương Tây. Đi ngoài đường cũng chỉ thi thoảng mới thấy một “đồng chí mắt xanh mũi lõ”, mà nhìn cũng không ra dáng khách du lịch.

 

Liệu có phải vì đã quá quen và yêu cái kiến trúc cổ kính của châu Âu với những công viên xanh thẳm giữa thành phố mà tôi đã quá dị ứng với những khối bê tông khổng lồ với hàng ngàn những ô vuông, cái mà người ta xưa nay vẫn hay gọi là cửa sổ, mà các thành phố hiện đại khắp nơi trên thế giới đang sở hữu. Ở những khu phố hiện đại nhất nhìn Seoul không khác gì Hồng Kông, còn những góc lúi xùi xem ra còn tệ hơn Hà Nội.

{webgallery}

{/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

 

Không sao, bù lại, ở Seoul lại có cái không khí náo nhiệt, tưng bừng thật thú vị.

Đã nửa đêm, không phải cuối tuần, mà tàu điện ngầm vẫn chật ních những người là người. Dân tình hớn hở và tấp nập đi lại. Không ít nhà hàng mở cửa đến tận quá nửa đêm.

 

Buồn một nỗi là ở hầu hết các cửa hàng cửa hiệu người ta chỉ xài mỗi món “đặc sản” tiếng Hàn. Thật khổ cho những ai không biết tiếng Hàn. Trộm nghĩ, chắc giáo dục ngoại ngữ (tiếng Anh) bậc phổ thông ở xứ Hàn tồi tệ khủng khiếp.

 

Thế nhưng dân tình ăn mặc thật đẹp. Sinh viên đến trường ăn mặc cũng đẹp và lịch lãm chứ không như sinh viên ở châu Âu, phần nhiều ăn mặc theo phong cách bụi bụi, phủi phủi.

{webgallery}

{/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

Nhìn kìa, sinh viên Hàn ăn mặc thật đẹp và lịch lãm.

 

3. Phim Hàn – Soap Opera

Trong bữa Welcome Dinner tôi vui miệng buôn dưa lê với các bác GS Hàn về “cơn sốt Hàn Quốc” tại Việt Nam từ nhiều năm qua. Nào là cơn sốt thời trang Hàn (quần áo và mĩ phẩm). Sốt đến nỗi mà ở xứ Việt này danh từ riêng “Hàn Quốc” thậm chí đã trở thành một adjective để chỉ một phong cách thời trang. Ra đường không hiếm khi nghe được những câu bình phẩm “con bé ấy ăn mặc trông rất Hàn Quốc”, “nhìn Hàn Quốc quá đi mất mày ạ”, “tông Hàn Quốc đấy” (chỉ những tông trầm, nhìn rất cool, sang trọng),….. Nói chung, giới trẻ Việt đã và đang quay cuồng vì thời trang Hàn.

Và còn cả cơn sốt phim Hàn nữa chứ. Sáng mở mắt ra là phim Hàn, trưa mơ màng cũng phim Hàn, tối trước khi nhắm mắt lại cũng phim Hàn, kênh nào cũng hoặc là Hàn, hoặc là Trung Quốc. Phim ảnh Việt Nam “ớn” thế không mấy ai xem cũng phải. Già, trẻ, gái, trai, từ ít chữ đến nhiều chữ, từ nông thôn đến thành thị tất thảy đều ngất ngây với phim Hàn (tôi thi thoảng cũng lướt khướt với đôi ba bộ phim Hàn). Không ít lần khi gọi điện cho mẹ, tôi nghe bà giục tíu tít “nói gì thì nói nhanh lên, mẹ đang xem phim ở kênh…. Hay lắm!”. Giời ạ, hóa ra “chị 79” (không biết chừng có lẽ cả "anh 82” nữa ấy chứ) đang “nghiền" phim Hàn, đang thương thay khóc mướn cho các nhân vật trong phim, hic hic….

Tôi kể với mấy bác Hàn:

– Khi xem các phim Hàn tôi thường thấy trong gia đình hay có một nhân vật bà mẹ, tuy già nhưng quyền uy như “mẫu hậu” trong nhà. Con trai có làm đến tổng giám đốc/chủ tịch tập đoàn, ở công ty có oai phong lẫm liệt đến mấy nhưng về đến nhà vẫn là một thằng con ngoan ngoãn phải ngay tắp lự “vấn an mẫu hậu”, nhất cử nhất động cái gì cũng phải “thỉnh” ý kiến “mẫu hậu”. Có đúng ở ngoài xã hội cũng như vậy không?

– Và cũng trong logic ấy, trong các phim Hàn mẹ chồng thường hay lấn lướt, bắt nạt con dâu như ở xã hội phong kiến.

– Đa phần các phim đều có mô típ na ná như nhau với kết cục ung thư. Mọi dạo thì phổ biến là ung thư máu, giờ chuyển sang “ung thư óc” (u não).

Nghe tôi kể và hỏi thế các bác Hàn và cả mấy bác Tây cứ cười hố há và bảo: Ối giời ơi, bà Hoa mà cũng xem những phim ấy à, đấy là Soap Opera. Ặc ặc…. tôi chột dạ hỏi Soap Opera là cái gì tôi không hiểu. Thế là các bác ấy tranh nhau giải thích. Soap Opera là khái niệm xuất hiện đầu tiên tại Mĩ vào khoảng những năm 50 của thế kỉ trước để chỉ những phim dài nhiều tập được chiếu trên tivi (lúc đầu là những vở kịch được phát trên radio) chủ yếu do các công ty sản xuất bột giặt tài trợ. Các phim có nội dung cũng như mô típ nhân vật na ná nhau, kể lể dài dòng những câu chuyện, chủ yếu là bi kịch, liên quan đến cuộc sống gia đình thường nhật, quan hệ vợ chồng, cha mẹ con cái,…..  với mục đích thu hút các bà vợ ở nhà làm nội trợ (ngày xưa ở Mĩ cũng chỉ có các ông chồng đi làm) xem phim để thông qua đó mà quảng cáo bán bột giặt. Cái tên Soap Opera ra đời là thế. Tóm lại, đó là khái niệm để chỉ những phim “mì ăn liền”, “rẻ tiền”. Nghe giải thích xong tôi cứ thấy “ê ê” thế nào vì mình trót “lộ hàng” là  thi thoảng cũng hay xem những phim loại đó, hí hí…… Cuối cùng, bác GS Yang bảo tôi: Đúng đấy, nếu chỉ khi đó là một bà mẹ già giàu kếch xù, ông chồng chết sớm để lại công ty/tập đoàn cho bà, bà ủy thác cho con trai làm tổng giám đốc hay chủ tịch hội đồng quản trị thì bà đúng là “mẫu hậu” trong nhà. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không như trong phim đâu. Phim bao giờ chẳng phải cường điệu lên mới “câu” được người xem chứ.

 

Mình đúng là mắc tội “lau bau”, hi hi….

Rõ dại.

P/S 1. Khi trò chuyện với các bác Hàn tôi mới biết thêm một điều bất ngờ. Trong các gia đình Hàn, vợ chồng xưng hô với nhau cực kì "cách biệt", không phải " Я" với " ты" mà là với " вы" trong tiếng Nga, không phải "Ich" với "Du"  mà là với "Sie" trong tiếng Đức. CHOÁNG!

Xem ra xưng hô đơn giản như trong tiếng Anh lại hóa hay, he he…..

P/S 2. Dân Hàn rất nghiện xem tivi (nhìn lỏm thấy chủ yếu là Soap Opera). Trên Bus hay tàu điện ngầm thấy lắm người tranh thủ xem phim bằng di động hay máy thu phát gì đó trông rất hiện đại (tôi thì mù tịt về technic nên chịu không hiểu là máy gì). Đó chính là điều khác hẳn với dân châu Âu, trên tàu xe hầu như chỉ thấy dân tình tranh thủ đọc sách hoặc xem báo.

Nhan nhản khắp nơi cảnh dân tình tranh thủ "nghiền" phim khi đi tàu xe.

 P/S. Bây giờ mới hiểu tại sao trên màn hình ở các nước Âu, Mĩ tuyệt không có cái món phim Hàn, hic!

4. Ga tàu điện ngầm trong bệnh viện

Có lẽ điều làm tôi thấy lạ lẫm và thú vị nhất ở Seoul là có một nhà ga tầu điện ngầm lại nằm ngay trong bệnh viện.

 

Bến tàu điện ngầm này cũng mang đúng tên “Konkuk University Hospital" và nằm sâu ngay dưới tòa nhà bệnh viện ĐHTH Konkuk. Mọi hành khách có thể tự do ra vào bệnh viện để đi thang máy xuống bến tàu điện ngầm.

{webgallery}

    {/webgallery}

{webgallery}

    {/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

 

 Có thể khi xây dựng "2 trong 1" như vậy người ta đã không nghĩ như tôi. Nhưng theo cách suy nghĩ, nhìn nhận của tôi thì đây quả là một sự kết hợp tuyệt vời. Tuy nhiên, chỉ có thể làm vậy ở một xứ sở văn minh, khi mà mọi người ai cũng có ý thức tôn trọng nội qui, tôn trọng những người xung quanh, luôn có ý thức không làm gì gây phiền hà đến người khác. Thật kì lạ, tôi đã mấy ngày liền liên tục qua lại lối này nhưng chưa hề nghe thấy bấy cứ một tiếng ồn ào nào chứ đừng nói là sự huyên náo (vốn có ở nơi công cộng), tuy có không ít hành khách qua lại (hai bên phía thang máy xuống bến tàu điện ngầm là những hàng ghế cho bệnh nhận đến lấy số chờ khám). Cả bệnh nhân và hành khách ai cũng đi lại thật khẽ khàng, trật tự. Lẫn vào dòng hành khách đi tàu điện ngầm có không ít người bệnh đi đi lại lại hoặc được đẩy trên những chiếc xe lăn với đủ thứ dây rợ loằng ngoằng cùng túi dịch truyền treo lủng lẳng phía trên.

Sự kết hợp "2 trong 1" như thế theo tôi tuyệt vời là ở chỗ:

– Thứ nhất, thật là tiện lợi trong việc đi lại cho người bệnh khi muốn đến bệnh viện để khám chữa bệnh, nhất là những khi thời tiết xấu.

– Thứ hai, những gười khỏe mạnh suốt ngày lại qua sẽ bớt có cảm giác sợ hãi bệnh viện và người ốm.

– Thứ ba, có lẽ quan trọng hơn cả, người ốm sẽ không còn hoặc ít có cảm giác bị cách biệt với thế giới bên ngoài, sẽ bớt cảm giác bi quan về bệnh tật. Người bệnh vẫn luôn có cảm giác giao hòa với cuộc sống đời thường. Còn khi muốn nghỉ ngơi, chỉ cần về phòng đóng cửa lại, là xong. Đây có lẽ là một liệu pháp tâm lý có khả năng chữa bệnh tuyệt vời, vì nó giúp người bệnh bớt được cái cảm giác như  nữ sĩ Xuân Quỳnh đã viết trong bài thơ Thời gian trắng :

Cửa bệnh viện ngoài kia là quá khứ
Những vui buồn khao khát đã từng qua…

Khi cuộc đời trôi chảy ngoài kia
Thời gian trắng vẫn trong bệnh viện
Chăn màn trắng, nỗi lo và cái chết
Ngày với đêm có phân biệt gì đâu….

Gương mặt người nhợt nhạt như nhau
Và quần áo một màu xanh ố cũ

…….
Phía trước, phía sau, dưới đất, trên đầu
Dường trong suốt một màu vô tận trắng….

Thế nhưng, mô hình 2 trong 1 này tuyệt không thể áp dụng ở Việt Nam. Nếu làm thì đó là con đường nhanh nhất để đưa bệnh nhân "vào cửa trước ra cửa sau", hic….

 

5. Lễ tái bổ nhiệm cực hoành tráng president của Hankuk University of Foreign Studies

Cứ ngỡ chỉ là cuộc gặp mặt trong khuôn khổ bạn bè để chúc mừng ông bạn đồng môn thân thiết Park Chul được tái bổ nhiệm vị trí president của Hankuk University of Foreign Studies nên GS Yang nhiệt thành rủ tôi đi cùng với nhã ý giới thiệu tôi làm quen với ngài Park Chul. Đến nơi, không chỉ tôi mà cả GS Yang và GS Kim đều “té ngửa” vì lễ tái bổ nhiệm diễn ra quá hoành tráng tại một khán phòng lớn của một khách sạn sang trọng vào bậc nhất Seoul với hàng trăm quan khách tham dự. Biết tôi hơi bị “sốc”, GS Yang rỉ tai tôi “Nếu biết trước thế này tôi cũng không đến chứ đừng nói là rủ bà đến. Nhưng thôi, đã đến rồi thì ta cứ vào”. Tôi dám chắc rằng nếu không vì có tôi đi cùng thì hai vị GS già đã “biến” ngay tức khắc vì đó không phải là “khẩu vị” của họ.

Ngay từ ngoài sảnh lớn và hai bên lối dẫn vào khán phòng, nơi tổ chức lễ tái bổ nhiệm, dựng đầy ắp các vòng hoa thật đẹp và sang trọng. Các thiếu nữ Hàn xinh đẹp (tôi đoán là sinh viên của trường) đứng thành hai hàng đón chào khách và mời ghi danh vào sổ lưu niệm. Tuy là “khách không mời mà đến” nhưng tôi cũng vui tay “thảy” vào đó chút “danh tính hèn mọn” của mình, híc híc….

GS Yang đã quá nhiệt tình khi đi tìm gặp người của ban tổ chức để đăng kí đưa tôi đến giới thiệu với ngài president Park Chul. Sau màn diễn văn trịnh trọng và chúc tụng của đại diện các cơ quan kéo dài đến vài chục phút (ấy là tôi đoán thế, vì nếu hiểu được 1 từ tiếng Hàn nào thì tôi “chết liền”, hic, hic,…), ngài Park Chul rời bục để đi chào và cảm ơn các vị khách quí. Đợi một lúc rồi cũng đến lượt người của ban tổ chức đến đón chúng tôi dẫn đến chào và chúc mừng ngài Chul. Sau khi “diện kiến” ngài Chul, GS Yang còn cao hứng dẫn tôi đến chào ngài Bộ trưởng Giáo dục Hàn Quốc, một “bác già” Hàn nhỏ nhắn, mặt mũi thật là trung hậu, dễ mến.

Cuối cùng là tiệc chiêu đãi hoành tráng..

Cả buổi tôi cứ trộm nghĩ. Ở Việt Nam, để gặp president của một trường ĐH có gì là ghê gớm đâu (có khi còn vô ra như chỗ thân tình, hí hí). Thế mà ở đây, trong không khí này, không hiểu sao cứ có cảm giác như được dẫn đến hoàng cung để tiếp kiến nhà vua không bằng. Thần kinh mà không vững có khi lại thấy nghẹt thở cũng nên, ha ha…..

Thêm nữa, ở Việt Nam, nếu ông president nào mà “cả gan” tổ chức lễ bổ nhiệm theo kiểu này chắc “ăn đòn miệng” của thiên hạ quá.

Có lẽ tại xứ sở mình nghèo nên tôi cứ thấy tốn kém không cần thiết. Giá số tiền chi phí cho buổi lễ tái bổ nhiệm đó được qui thành sách vở hoặc học bổng trợ giúp cho sinh viên có lẽ hay hơn.

Đấy là tôi nghĩ thế.

Nhưng biết đâu đây là nét “văn hóa riêng” của người Hàn Quốc.

 

{webgallery}

  {/webgallery}

{webgallery}

  {/webgallery}

Gẫu với bác Kim giết thời gian.

Bác Yang sốt ruột đứng gãi mũi 🙂

{webgallery}

  {/webgallery}

{webgallery}

  {/webgallery}

"Diện kiến" president Park Chul (vị "kháu giai" thắt cà vạt đỏ).

GS Yang kể, cũng không phải đơn giản mà ngài Chul được tái bổ nhiệm đâu. Đây cũng là trường hợp đặc biệt đấy.

Tôi hỏi bác làm những chức như vậy ở Hàn có bổng lộc gì không? Bác bảo vì bổng lộc thì không phải nhưng danh vọng thì có chứ.

Trộm nghĩ, ở nước mình, chỉ mới có “chức” chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm khoa, thậm chí bộ môn, chứ đừng nói là cao hơn, mà không ít kẻ còn ham hố, tranh giành nhau cật lực, bởi ở cái xứ này “quyền và lợi”, “quyền và hành” thường đi liền với nhau. Ngẫm lại mà thấy chán. Ở các trường đại học bên Tây, trưởng các faculty là công việc mà các GS phải luân phiên nhau làm (mỗi nhiệm kì thường là 2 năm). Nhìn chung, những người làm khoa học thật sự không muốn làm công việc này vì mất nhiều thời gian cho những việc hành chính, sự vụ, ảnh hưởng không nhỏ đến hoạt động nghiên cứu.

Thêm nữa, qua bác Yang, bác Kim tôi còn được biết ở Hàn Quốc giáo sư là chức danh làm việc và được kiểm tra rất ngặt nghèo. Trước hết, hai năm sau khi nhận chức danh giáo sư, rồi sau khoảng 3 đến 4 năm và tiếp nữa là sau 5 năm các giáo sư liên tục được kiểm tra, đánh giá về các cống hiến khoa học (qua những công trình, bài báo tiếp tục được công bố sau khi nhận học hàm).

 Giá như ở Việt Nam cũng thế!

 

6. Và những điều ….. ngỡ ngàng khác

* Bói toán – Nghề kinh doanh đường hoàng?

Dân Hàn mê tín cũng chẳng khác gì dân ta. Tuy nhiên, ở Hàn việc bói toán xem ra có vẻ như một nghề kinh doanh công khai như muôn vàn nghề khác (chắc cũng có thẻ môn bài hẳn hoi). Ở Việt Nam, muốn xem tướng số hay tử vi chỉ có cách duy nhất là tìm đến nhà riêng của người biết xem hoặc ra chốn đền, chùa. Hoạt động bói toán diễn ra theo kiểu "nửa kín, nửa hở". Ở Hàn thì khác, khắp nơi thấy nhan nhản những "quầy" bói toán, hoặc trong những chiếc lều nhựa (có treo biển hiệu hẳn hỏi) dựng trên những đoạn đường đông người qua lại, hoặc là những quầy thậm chí cực kì sang trọng nằm trong những trung tâm mua bán sầm uất.

{webgallery}

{/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

Các quầy xem bói trên đường phố Các quầy xem bói ở một trung tâm mua sắm

 

* Một nghề kiếm tiền dễ dàng và "độc đáo"?

Ở Hàn có một nghề khá "ngon xơi", đó là dịch vụ lái xe đưa người say rượu về nhà.

Dân Hàn khoái nhậu, mà đã trót nhậu là phải tới bến luôn. Luật pháp Hàn lại xử phạt rất nghiêm khắc những trường hợp uống bia rượu lái xe ô tô, bởi thế mới nảy sinh dịch vụ lái xe đưa người say rượu về nhà. Say hả? Đơn giản! Chỉ cần nhấc cái alô hô một tiếng là có người đến lái xe của bạn đưa ngay bạn về/đến nơi bạn muốn.

Thật là "nhất cử lưỡng tiện".

Lợi cả đôi đường.

 

* Điều khiển giao thông – Nghệ thuật đường phố?

Ở Seoul, tại những nút giao thông có đông người đi bộ qua đường (ví dụ như trước trường học, công sở hay các trung tâm mua sắm) , tuy đã có đèn tín hiệu, nhưng không hiểu sao vẫn có người đứng điều khiển phương tiện qua lại, có điều họ không phải là công an như ở Việt Nam (đi tứ xứ, chưa ở xứ nào khi ra đường lại gặp lắm anh hùng “thập diện mai phục” như ở xứ Việt này, hic).

Họ mặc đồng phục riêng, thường là màu xám hoặc xanh sẫm, đeo găng tay trắng.

{webgallery}

{/webgallery}

{webgallery}

{/webgallery}

        Khéo léo như nghệ sĩ đường phố            và… cúi chào mỗi lượt khách qua


Tôi ngẩn người đứng nhìn người đàn ông này điểu khiển giao thông, khéo léo và đầy cảm xúc như nghệ sĩ trên sân khấu. Lần nào cũng thế, cứ đến khi chiếc xe cuối cùng đi qua anh ta lại kính cẩn nghiêng mình cúi đầu xuống chào cả đoàn xe, sau đó mới quay sang làm tín hiệu mời người đi bộ qua đường. Và khi các khách đi bộ qua hết đường, anh ta lại nghiêng mình cúi chào trước khi quay sang làm tín hiệu mời xe ô đi.

 Cảm giác cứ như xem trình diễn nghệ thuật đường phố.

Thật ngỡ ngàng.

 

* Văn hóa xe bus – "Cơn sốc mang tầm thế kỉ"?

Thay vì đi taxi, tôi quyết định “thử thách bản thân” nên liều mình leo lên xe bus (Airport Limousine Bus) để ra sân bay Incheon về Hà Nội. Vừa tiết kiệm được món tiền không nhỏ (đi taxi mất những hơn 60$, trong khi đi bus chỉ mất khoảng 8$, tội gì mà không tiết kiệm), lại vừa có dịp “thẩm định” lần nữa văn hóa xe bus xứ Hàn xem có “sánh” được với “văn hóa hung thần xa lộ”, đặc sản tuyệt vời của xứ An Nam ta.

Sốc lần 1: bác tài gì mà ăn mặc không khác phi công, cũng đồng phục trắng với phù hiệu và “ngù” vàng. Đẹp và sang trọng dễ sợ.

Sốc lần 2: bác tài xuống xe đón khách và xếp hành lý của khách vào khoang dưới gầm xe.

Sốc lần 3: Sau khi đón hành khách ở bến trước khách sạn Sheraton (bến đón khách cuối cùng), bác tài đi qua từng hàng ghế xuống tận cuối xe niềm nở chào hành khách. Sau gần một tiếng thì tới sân bay. Dừng xe, bác tài lại xuống đứng ngay trước cửa trước của xe và cúi đầu chào từng hành khách một khi họ bước xuống.
Sốc thật đấy. Nhưng cảm giác thật là êm đềm, dễ chịu, cứ như đang trong phim.

Sốc lần 4: Cơn sốc này mới kinh. Sốc khi sực tỉnh và nhớ ra thân phận An-nam-mít của mình. Ở cái xứ An Nam mình những cảnh này chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng.

Vì nó xa xỉ quá.

 

 

Chuyên mục: Bài viết của tôi

CHẲNG NHẼ LÒNG TỐT CHỈ “ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI”?

07.02.2010

{jcomments on}

 

 

Chẳng nhẽ lòng tốt chỉ “để gió cuốn đi”?    

  

                                                                                                            Nguyễn Thị Phương Hoa

 

Đã không ít lần tôi vẫn tự hỏi mình: chẳng nhẽ ở xứ sở này, thời này, lòng tốt chỉ “để gió cuốn đi”?

Và cũng không ít lần tôi đã trở nên hoang mang thực sự không hiểu phải sống tiếp như thế nào.

 

Nhạc sĩ Trần Tiến, trong lời bài hát Ngẫu hứng phố cũng đã phải thốt lên "Hà nội cái gì cũng rẻ, chỉ có đắt nhất tình người thôi". Mà chẳng phải riêng Hà Nội đâu. Chưa bao giờ lòng tốt, sự tử tế bị rẻ rúng như thời này. Thời thế đảo điên, xung quanh sống nhơn nhơn đầy rẫy những kẻ đểu cáng, tráo trở, lừa thầy phản bạn, lấy oán báo ân,…

 

Thằng em kết nghĩa không ít lần mắng xơi xơi: “Bà phanh cái lòng tốt của bà lại cho tôi nhờ cái. Cứ mang đi vãi lung tung, mệt quá. Ai đáng giúp thì bà giúp, nếu không thì thôi đi”.

 

Hơ hơ…. Cái thằng nói xem ra có lý. Nhưng cái khổ của bà chị yêu quí của thằng em là đã “bị” thừa hưởng từ ông bố đẻ “căn bệnh mạn tính" nhìn ai cũng tốt: “Về phần mình, sống cạnh thầy, chứng kiến những ứng xử của thầy, tôi nhận thấy một đặc điểm: thầy luôn tin vào mọi người, tin vào những điều người khác nói, tin vào tình cảm mà người khác dành cho thầy, tin vào những khía cạnh tốt đẹp và tích cực của người khác. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về niềm tin ấy – một niềm tin thật hồn nhiên và phác thực – và chỉ mãi gần đây tôi mới lí giải được phần nào nguyên nhân về niềm tin ấy nơi thầy. Cái gốc của niềm tin ấy, theo tôi là vì thầy luôn đến với mọi người bằng sự chân thành của lòng mình. Chỉ những người thật sự chân thành với người khác mới có thể có được niềm tin về sự chân thành trong tình cảm mà người khác dành cho mình. Có lẽ cũng chính vì thế mà thầy không giận ai lâu, không có những để bụng, thành kiến. Với đồng nghiệp, với học trò không phải không có chuyện bất như ý nhưng vì luôn tin ở sự chân thành của tình cảm nên luôn có tâm thế để nhận thấy những điều tốt đẹp từ những quan hệ giao đãi, luôn nhận thấy những yếu tố tích cực ở người khác để tôn trọng và bộc lộ những thiện chí. Đấy phải chăng là một cảnh giới để có được sự hư tâm? Có lần thầy tâm sự với tôi: thầy tâm đắc nhất với câu châm ngôn mà thân phụ thầy đã dạy thầy từ nhỏ, một câu châm ngôn có ý nghĩa như một sự khai tâm: “hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân”. Đấy thật sự là một may mắn mà gia phong đã đem đến cho thầy. Nhưng tôi vẫn nghĩ, những câu châm ngôn đẹp đẽ mà một người biết đến trong đời chắc không ít. Điều quan trọng là ở chỗ sống theo những châm ngôn ấy một cách thành tâm và vững chãi. Và đó chính là một bài học thâm viễn mà tôi đã kính cẩn nhận biết được từ những ứng xử của thầy". (xem bolg  của  Trần Văn Toàn my.opera.com/toantransp1/blog/show.dml/4501448)  

 

Bố tôi là người thật hạnh phúc, tuy đã bước sang tuổi 82 nhưng ông vẫn sống an nhiên giữa cuộc đời này với niềm tin vững chãi đó. Còn tôi, tôi đã rơi từ thái cực này sang thái cực khác. Từ chỗ nhìn đời, nhìn người rặt một màu hồng, nay đã dần ngả sang xám ngoét.

 

Có thể tôi đã quá ngô nghê, ngớ ngẩn khi luôn tâm niệm một điều rằng: mình có giúp hoặc làm điều gì tốt cho ai đó không phải với hi vọng để được hàm ơn, để được người ta hoặc ai khác giúp lại mình mà chỉ đơn giản với hi vọng rồi một khi nào đó có điều kiện, họ sẽ lại giúp những người khác nữa. Và cứ thế, cứ thế,.. sự tử tế, lòng nhân giữa người với người ở cái xã hội này nhờ đó mà được nhân thêm, nhân thêm mãi. Hóa ra tôi đã nhầm. Cuộc đời này hóa ra lắm khi không phải thế. Thật là không phải thế.

 

 

Và đang lúc hoang mang cực độ về nhân tình thế thái, bỗng nhiên nhận được bức thư từ một sinh viên  cũ (học kì vừa rồi học với  tôi  môn Giáo dục học). Cô bé bị tại nạn giao thông, chấn thương sọ não, hôn mê nhiều ngày, tưởng khó qua khỏi, nhưng rồi ông Trời lại đoái thương, cho tỉnh lại. Sau khi ra viện, về nhà cô bé đã viết cho tôi một bức thư thật dài, thật cảm động. Khi đọc tôi đã không thể cầm được nước mắt.

 

“….Thực sự là sau lần ko may vừa rồi của con, con thật là may mắn vì sau khi chuyển đến 3 bệnh viện trong vòng 1 đêm, con lại được cứu sống bởi Thầy. Có thể nói sau những tiếng khóc sụt sùi của mẹ con trong đêm hôm đó thì đây là lần con được sinh ra thứ hai trong đời.…………. Trong lần bị tai nạn này con cảm nhận được về giá trị, lòng tốt của con người. Tại sao ở một nơi gọi là đất khách quê người này, những người xa lạ như một bác lái xe ôm trên vỉa hè hay một chú chỉ làm việc tại một trung tâm môi giới tại cổng trường đã giúp đỡ con hết mình. Không chỉ đưa con vào viện khi bố mẹ chưa ra, mà khi đã nhập viện, bác ấy vẫn ghé thăm hỏi han sức khỏe của con……….. Chính những điều đó làm cho con có lòng tin vào con người cô ạ. Con biết ơn tất cả những điều đó, học hỏi tất cả, và con đã, đang và sẽ ghi nó vào cuộc sống này”.

 

Con gái ơi, cô phải cảm ơn con nhiều lắm. Chính bức thư của con đã “cứu sống” cô, cứu sống cái niềm tin vào con người đã gần như sắp “ngắc ngoải” nơi cô. Chính cô mới là người phải cảm ơn con chứ không phải ngược lại, con gái ạ.

Thú thực, sống ở đời mà bị mất niềm tin thì khổ quá.

Cuộc đời này vẫn quá cần lòng nhân, sự tử tế.

Vấn đề là phải học cách đặt nó đúng chỗ thôi.

Có phải không con gái?

 

                                                                            Hà Nội, đêm 24 Tết Canh Dần, 2010

 —————————————

ë nghÜa trang V¨n §iÓn

                        TrÇn §¨ng Khoa

 

Ngư­êi h¹nh phóc vµ ng­ưêi ®au khæ

§Òu gÆp nhau tr¾ng to¸t ë n¬i nµy

§Òu dµi réng nh­ư nhau vu«ng cá biÕc

§Òu Êm l¹nh như­ nhau trong h¬i giã heo may

 

¤i thiªn nhiªn, c¸m ¬n ng­ưêi nh©n hËu

Nh÷ng so le, ng­ưêi kÐo l¹i cho b»ng

Ýt nhÊt còng lµ khi n»m xuèng

Trong m¶nh gç rõng, d­ưíi mét vÇng tr¨ng…

 

Nh÷ng nÊm ®Êt lÆng thinh nh­ư tr¨m ngµn nÊm ®Êt

Ai hay ®©u, ®©y lµ nh÷ng con ng­ưêi

Víi bêi bêi nçi niÒm t©m sù

§Õn b©y giê cã lÏ còng ch­ưa ngu«i…

 

T«i ®i gi÷a  næi ch×m bao sè phËn

Ng­ưêi xư­a vÉn ®©y mµ, cã xa c¸ch chi ®©u

T«i thÇm gäi. Sao kh«ng ai lªn tiÕng

ChØ s­ư¬ng khãi d­ưíi ch©n vµ hoang v¾ng trªn ®Çu

 

Ch¸u bÐ nµo ®©y, vµi ba th¸ng tuæi

T­ưëng cßn nghe tiÕng khãc oa oa

Mét c¸i víi tay gi÷a l­ưng chõng trêi ®Êt

Câi ®êi nµy th«i thÕ ®· ®i qua

 

Vµ em g¸i xinh t­ư¬i hiÒn dÞu

Bao tr¸i ngät chÝn v× em, em ®· nhËn ®­ưîc g×?

TÊm ¸o hoa chê em vµo tiÖc c­ưíi

Cã ai ngê thµnh ¸o liÖm lóc em ®i…

 

Vµ cô, vµ «ng, vµ c«, vµ b¸c

Thư­¬ng nçi gian nan theo suèt mét ®êi ng­êi

Nªn bia mé quanh n¨m vÉn Êm

Vµ mïa ®«ng ngän cá vÉn lªn t­ư¬i

 

Trêi réng v« cïng, ®Êt còng réng v« cïng

Bëi kho¶ng trèng mçi con ngư­êi bá l¹i

C¸i kho¶ng trèng nhá nhoi b»ng chÝnh vãc hä th«i

Mµ c¶ thÕ gian nµy kh«ng sao bï næi…

 

C¸i chÕt vÉn r×nh ta ë kh¾p mäi n¬i, sau tõng ngư­ìng cöa

Cua ®­ưêng hÑp, chiÒu m­ưa, vµi s¶i n­ưíc gÇn bê

Ta ch¶ lµ g× gi÷a bèn bÒ bÊt tr¾c

ChØ tÝch t¾c kh«n l­ưêng ta ®· hãa ng­êi x­a

 

Ta ®©u muèn vÝ ®êi m×nh cïng ngän cá

Ngän cá yÕu mÒm, ngän cá nhá nhoi

Nhưng khi ta ®· n»m d­ưíi mé

Cá vÉn xanh biªng biÕc ë bªn trêi

 

Tr­ưíc thiªn nhiªn, con ng­ưêi như­ kh¸ch trä

Nh­ư ¶o ¶nh chËp chên, tho¸ng ®Õn, tho¸ng l×a xa

Chóng ta sèng bªn nhau, dÉu n¨m nµy th¸ng kh¸c

Còng chØ lµ mét tho¸ng gi÷a s©n ga….

 

MÆt trêi lÆn råi, mÆt trêi cßn mäc l¹i

Ng«i sao rông vµo ®ªm vÜnh viÔn ch¼ng lu©n håi

Tr­ưíc mÆt ta lµ hµng hµng bia ®¸

Con Ngư­êi ¬i! H·y th­ư¬ng lÊy Con Ng­ưêi…

 

—————————————

 

 

Chuyên mục: Bài viết của tôi

Đôi lời ….

06.02.2010

 

Cứ lần lữa, lần lữa mãi, cuối cùng tôi cũng có được một ngôi nhà nhỏ xinh xinh cho riêng mình. Cánh cửa ngôi nhà tôi luôn rộng mở cho những ai muốn ghé thăm, là nơi chốn tôi chia sẻ với đồng nghiệp, học trò, bè bạn, người thân những kinh nghiệm nghề nghiệp,  những suy tư, trăn trở về cuộc sống. Mới tròn một tháng, ngôi nhà tôi đã đón hơn 3000 lượt khách ghé thăm và lưu lại hơn 100 comments. Đặc biệt, trong đó có hơn 800 lượt khách ghé thăm "góc nhỏ" nghiên cứu của tôi.

Bạn thấy đấy, tôi rất yêu ngôi nhà của mình. Sáng ra, tôi mở cánh cửa ngôi nhà mình để đón chào một ngày mới. Và khi đêm về, trong ngôi nhà mình, tôi cũng lại lặng lẽ hì hụi với những con chữ, những người bạn tin cậy, thủy chung của tôi.

Đấy cũng là cách tôi làm cho cuộc sống của mình mỗi ngày thêm tươi mới và thú vị hơn.

P/S. Cảm ơn The Sun rất nhiều vì đã giúp cô thiết kế ngôi nhà này.

 

 

Chuyên mục: Bài viết của tôi

Phụ nữ tuổi Dần

30.01.2010

 

Dân Nam đặc biệt sợ và kị đàn bà tuổi Dần. Chị bạn học cũ của tôi thời nghiên cứu sinh, người Sài Gòn, kể chị có cô em gái tuổi Dần. Cả nhà chị ấy không chỉ "mừng rú", "sướng quặn ruột" khi có "thằng" lò dò đến tán con em gái mà còn "lăn" vào săn đón, o bế, chiều chuộng cậu ta không sợ cu cậu chuồn mất, hic hic… Cả nhà thở hắt ra khi pháo nổ rượu hồng, cô em bước đi lấy chồng.

Ặc ặc…Chúng tôi cũng một lũ tuổi Dần. Phải cảm ơn dân Bắc Kì không kị tuổi Dần nên cả hội cũng nhanh chóng "mồ yên mả đẹp". Không chỉ thế, "bè lũ" các đức lang quân lại còn mắc bệnh "kính vợ đắc thọ", "ông sợ vợ ông chứ ông sợ vợ mày à?" ("tức ông có quyền được phép sợ vợ ông, đứa nào dám cấm ông nào?", bởi "vợ tuy không có công sinh ra ông nhưng đã có công dạy dỗ ông nên người", hớ hớ….

Cứ bảo "gái Đinh, Nhâm, Quí, Giáp" đi 2 lần đò mà nào có thấy. Cái bọn khác thì không hiểu thế nào chứ mấy "con" Nhâm nhà này thì mãi vẫn chưa thấy chuyến đò nào mới hay hay để vui chân tót lên. Có lần, một đứa trong hội sướng miệng phàn nàn "Giời ạ, sao mãi vẫn có một lần đò thế này?" liền bị ông chồng "phồng mang trợn mắt quát to": "Chạy ra ngoài đường hỏi xem có thằng nào nó lấy nữa không thì về bảo "ông", "ông" thanh lý cho đi mà lấy. "Ông" đang điên tiết vì "cả đời phải  nghiến răng ăn mãi thịt một con gà già đây này". Ha ha…..

                                                                                                                                       Ng.T.P.Hoa

———————————–

                                                                                                   VÌ SAO ĐÀN ÔNG SỢ PHỤ NỮ TUỔI DẦN?

Theo Vnexpress, 27.01.2010

Những cô gái tuổi dần thường mạnh mẽ, thành đạt. Ảnh: shutterstock.com.

Theo truyền thống Á đông, các cô gái sinh năm Dần thường bị xem là tai ương. Họ bị coi là mang lại điềm gở cho chính mình, cho gia đình và thậm chí cho gia đình chồng.

Nhưng có thật họ "đáng sợ" thế không? Hãy nghe tâm sự của một cô gái Trung Quốc, tuổi hổ, trên Chinadaily:

"Tôi, một ‘cô gái tuổi Dần’ khá bực mình với quan điểm này. Mặc dù không tin những điều người xưa nói, nhưng tôi không thể không tự hỏi tại sao tổ tiên xưa lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy với các cô gái tuổi Hổ từ hàng nghìn năm trước. Rồi sau đó, tôi đọc một giả thuyết về "những cô gái dư thừa", ám chỉ đến những người đang bước vào tuổi 30.

Theo giả thuyết này, tất cả đàn ông và đàn bà được xếp vào 4 hạng: A, B, C và D, từ cao nhất đến thấp nhất. Và nó vận hành như sau: đàn ông hạng A cưới phụ nữ hạng B, đàn ông hạng B kết hôn với phụ nữ hạng C, rồi đàn ông hạng C chọn phụ nữ hạng D.

Cuối cùng, phụ nữ hạng A hoặc là phải cô đơn, hoặc đi với đàn ông hạng D. Nếu họ không muốn làm tổn thương mình bằng các anh chàng hạng D, họ trở thành nhóm "những cô gái dư thừa".

Hóa ra, lý do chính khiến "các cô gái dư thừa" trở thành "thừa ra" là vì họ đã quá thành công.

Nếu lý thuyết này đúng, tất cả các công trình nghiên cứu chỉ việc đặt các cô gái ấy lên tàu tốc hành đi đến địa ngục.

Tôi không thể hiểu tại sao đàn ông không thích phụ nữ hạng A cho đến khi bạn tôi kể với tôi kinh nghiệm mà cô ấy gặp phải gần đây khi tham gia một cuộc hẹn hò. Trong cuộc hẹn đó, cô bạn học rộng, lương cao của tôi đã thành công khi khiến các anh chàng phải chạy xa. Nhìn vào bảng giới thiệu trên người bạn tôi, các anh chàng chỉ hỏi một câu duy nhất: "Em có nghĩ là tôi đủ giỏi với em không?".

Cái vòng luẩn quẩn với các bạn quen và không quen của tôi là: những phụ nữ thông minh, thành công và tham vọng đều gặp phải vấn đề như nhau. Họ ngang hàng, thậm chí vượt trội hơn hầu hết những người đàn ông trong đời họ. Đối diện với những thành công của các cô gái này, hầu hết đàn ông sẽ kết luận rằng các cô gái ấy ắt phải có tiêu chuẩn bạn đời rất cao, và họ chắc là kén cá chọn canh lắm.

Giả thuyết ấy giống với số phận các cô gái tuổi Dần. Những thiếu nữ sinh vào năm được cho là hung dữ, hoang dã và có thể kiểm soát mọi thứ – kể cả chồng.

Đã đến lúc đàn ông hiện đại cần nhận ra rằng phụ nữ thành công vẫn là phụ nữ".

T. An

Chuyên mục: Bài viết của tôi

  • « Go to Previous Page
  • Go to page 1
  • Interim pages omitted …
  • Go to page 16
  • Go to page 17
  • Go to page 18
  • Go to page 19
  • Go to Next Page »

Primary Sidebar

PGS.TS Nguyễn Thị Phương Hoa
Giám đốc Nhịp Cầu Đức CTC

Bài viết mới

  • Đại nhạc hội Giáng sinh 2020 kỉ niệm 5 năm thành lập Nhịp Cầu Đức CTC
  • Kĩ năng sống (2)
  • Kĩ năng sống (1)
  • Chuẩn bị hành trang du học
  • Để con không vô cảm

Phản hồi gần đây

  • Dương Duy Thảo trong Bài phát biểu tại lễ khai mạc triễn lãm về bảo vệ môi trường tại Viện Goethe HN
  • Guest trong Bài phát biểu tại lễ khai mạc triễn lãm về bảo vệ môi trường tại Viện Goethe HN
  • nguyễn thu hiền trong Bài phát biểu tại lễ khai mạc triễn lãm về bảo vệ môi trường tại Viện Goethe HN
  • BacGiang trong Thông gia nhà mình
  • Guest trong Thông gia nhà mình

Our Visistor

024156
Views Today : 59
Views Yesterday : 102
Views Last 7 days : 615
Views Last 30 days : 1994
Views This Month : 436
Views This Year : 6132
Total views : 41605

Secondary Sidebar

Bài viết

  • Bài viết của tôi
  • Bài viết từ độc giả
  • Bài viết ưa thích
  • Viết cho con trai

Đào tạo

  • Tư vấn du học Đức
  • Các khóa bồi dưỡng
  • Sau đại học
  • Đại học
  • Đơn vị đã tham gia giảng dạy

Nghiên cứu

  • Bài tham gia hội thảo
  • Bài đăng trên tạp chí
  • Sách đã xuất bản
  • Đề tài nghiên cứu

Liên kết

  • Facebook Phương Hoa
  • Nhịp cầu Đức CTC
  • PTE Online

Copyright © 2025 · Phương Hoa