Đọc bài viết của bà, tôi như vững tin thêm rằng: Đất nước này, vẫn còn có một trái tim và một khối óc đáng yêu, đáng kính như bà! Tôi yêu bà, vì nhân cách và trí tuệ sắc xảo của bà. Tôi thương bà, vì trái tim bao la và hồn hậu đầy nhậy cảm của bà, sẽ làm bà luôn dằn vặt và khổ đau trước nhân tình thế thái! Tôi nể bà, vì sự gai góc của bà. Trước mắt tôi bà đẹp kiêu sa, cái kiêu sa của vẻ đẹp trí tuệ, mẫn cảm! Tôi trọng cái kiêu đáng kính của bà, đã làm cho bọn tiểu nhân muôn lần nhỏ bé!
Tôi hiểu bà đang xót xa cho đất nước như thế nào, để rồi nhìn biển màu đỏ bao la, thấy như “biển máu”! “Biển máu” trong và ngoài biên ải, như dự cảm cảnh nước mất nhà tan sẽ đến nay mai. Bà xót thương và thông cảm sâu xa với nỗi lòng con dân đất Việt, dự cảm một nỗi uất hận trong họ, khiến lệ khô, tiết máu đào!
Bà hãy khóc, khóc vang những tiếng khóc bi ai, của một trái tim nhân văn cao cả! Hãy khóc để xót thương cho Quốc Hồn-Quốc Tuý, đề lệ nhoà đi cảnh lố bịch ngập tràn! Hãy khóc để người người oà khóc, khỏi phải buồn trộm khóc thầm! Hãy khóc cho ngàn năm văn hiến Thăng Long, cho niềm tự hào ngớ ngẩn Người Hà Nội, cho một thủ đô liên miên chịu đòn thù không dứt! Hãy khóc cho bốn ngàn năm đất Việt, hết chiến tranh, lại mơ mộng, lầm than! Hãy khóc xót đau cho con dân đất Việt, kèn cựa hại nhau, dại chợ khôn nhà, kéo nhau xuống kiếp tôi đòi…
Tôi muốn viết dài và rất dài, về văn hoá, về nhân cách đương thời,…,những thứ bà đã đề cập, nhưng biết bao nhiêu cho đủ?!
QVD says
5-10-2010
Tặng tác giả:”HỘI CHỨNG MỘT NGÀN”
Đọc bài viết của bà, tôi như vững tin thêm rằng: Đất nước này, vẫn còn có một trái tim và một khối óc đáng yêu, đáng kính như bà! Tôi yêu bà, vì nhân cách và trí tuệ sắc xảo của bà. Tôi thương bà, vì trái tim bao la và hồn hậu đầy nhậy cảm của bà, sẽ làm bà luôn dằn vặt và khổ đau trước nhân tình thế thái! Tôi nể bà, vì sự gai góc của bà. Trước mắt tôi bà đẹp kiêu sa, cái kiêu sa của vẻ đẹp trí tuệ, mẫn cảm! Tôi trọng cái kiêu đáng kính của bà, đã làm cho bọn tiểu nhân muôn lần nhỏ bé!
Tôi hiểu bà đang xót xa cho đất nước như thế nào, để rồi nhìn biển màu đỏ bao la, thấy như “biển máu”! “Biển máu” trong và ngoài biên ải, như dự cảm cảnh nước mất nhà tan sẽ đến nay mai. Bà xót thương và thông cảm sâu xa với nỗi lòng con dân đất Việt, dự cảm một nỗi uất hận trong họ, khiến lệ khô, tiết máu đào!
Bà hãy khóc, khóc vang những tiếng khóc bi ai, của một trái tim nhân văn cao cả! Hãy khóc để xót thương cho Quốc Hồn-Quốc Tuý, đề lệ nhoà đi cảnh lố bịch ngập tràn! Hãy khóc để người người oà khóc, khỏi phải buồn trộm khóc thầm! Hãy khóc cho ngàn năm văn hiến Thăng Long, cho niềm tự hào ngớ ngẩn Người Hà Nội, cho một thủ đô liên miên chịu đòn thù không dứt! Hãy khóc cho bốn ngàn năm đất Việt, hết chiến tranh, lại mơ mộng, lầm than! Hãy khóc xót đau cho con dân đất Việt, kèn cựa hại nhau, dại chợ khôn nhà, kéo nhau xuống kiếp tôi đòi…
Tôi muốn viết dài và rất dài, về văn hoá, về nhân cách đương thời,…,những thứ bà đã đề cập, nhưng biết bao nhiêu cho đủ?!
Cảm ơn bà đã nói thay tôi!