Mấy ngày Tết lu bu lắm thứ, việc không tên thì nhiều mà có tên thì ít, nên giờ mới rảnh ngồi ôn lại chuyện năm cũ 2012, một năm thật đặc biệt với đại gia đình nhà mình. Sau những gì xảy ra năm qua thì mình lại càng thấm thía thêm một điều là “người tính không bằng giời tính”, giời cho thì được mà giời lấy đi thì cũng phải nghiến răng mà chịu thôi chứ chẳng dám nói tài nói giỏi gì cả.
Năm nào cũng thế, cứ đến bữa cơm tất niên trong lòng cũng trào lên cảm giác nao nao khó tả, tựa như cảm giác nơm nớp lo âu không biết bữa cơm tất niên sang năm gia đình có còn trọn vẹn, đủ đầy như năm cũ, liệu năm mới có an lành, yên ả. Sở dĩ có tâm trạng đó vì cuộc sống ở xứ sở này có quá nhiều điều bất an có thể xảy ra hay ập đến bất cứ lúc nào, không ai có thể lường trước được. Chẳng hạn, sáng dắt xe ra đi làm, liệu có ai dám chắc chắn 100% là chiều đến còn an toàn tính mạng mà trở về nhà. Mình xưa nay có đi lễ chùa cũng chỉ cầu hai chữ bình an. Càng ngày càng thấm một điều chỉ cần bình an là đã quá đủ. Không có bình an thì chẳng thể sống và làm được việc gì cho ra hồn. Có tiền tài, danh vọng mà không có được sự bình an (nhất là bình an trong tâm) thì cũng vứt.