Hơn chục năm trước, thi thoảng mình cùng mấy con bạn thân phóng xe về một làng quê mạn Sóc Sơn chỉ để được hít hà cái mùi rơm rạ, mùi lúa, mùi cơm gạo mới quyện lẫn mùi phân trâu, phân bò nồng nồng, ngai ngái, chen lẫn mùi khói của gốc rạ bị đốt…. Cả lũ lang thang vào chợ quê mua đồ rồi tìm một nhà dân nào đó thuê cái bếp củi, chổng mông nổi lửa nấu bữa cơm quê rồi rải chiếu ăn uống ngon lành. Ăn xong, cả lũ nằm lăn ra chiếu tán phét, cười nói tung giời. Chỉ đơn giản thế thôi mà đứa nào đứa nấy vui vẻ và hạnh phúc vô cùng.