Tâm Phong
Bữa trước nhà bác Tấn Lộc rủ tán chuyện ông Mao trên QC tự dưng lại nhớ cái chuyện đi tây mấy chục năm trước. Đợt ấy run rủi thế nào mà nhà Bô lại trúng được xuất tây du hí.
Thời chiến tranh, quen đói rách. Áo quần thì bô nhếch, không phòng nhớn thì cũng vá chằng đụp. Thói quen đi chơi, tán gái mặc quần thủng đít vẫn còn giữ từ thời đó đến giờ. Ăn thì đếch biết miếng thịt tử tế là gì, sang nhất cũng chỉ đến gà, vịt rù. Chơi thì toàn tự biên tự diễn, hiền thì bi xèng, bóng bánh, hư thì quân khu quân kheo, giao hữu củ đậu bay. Trẻ con lớn lên trong chiến tranh, quen với đói khổ, bom đạn. Cuộc sống như vậy kể cũng bình thường, thậm chí nghĩ lại còn thích hơn bây giờ khi vật chất có hơn nhưng toàn những bon chen và thủ đoạn.
Giời phú thằng dốt, tự dưng được đi tây. Lũ chúng tôi, mỗi chú đều được cấp 1 bộ com lê bác Bửu, cà vạt, dày da và va li. Oai như cóc! Trước hôm đi, tất cả tập trung tại Thanh Xuận, được nghe lãnh đạo bộ Đại học dặn dò, úy lạo: “Các anh chị là chất nõn của đất nước. Sang đấy lo mà học hành, phấn đấu. Tương lại đất nước có mở mặt mở mày một phần là ở các anh chị”. Chả biết có phải chất nõn hay không nhưng cái cảm giác được bốc thơm đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy tê tê. Mát cả cõi lòng!. Cái đám chất nõn ấy sau này số phận mỗi thằng một kiểu. Thằng tha phương cầu thực, kiếm ăn xứ người. Thằng phấn đấu, bon chen tốt, ông này, bà nọ cũng không ít nhưng có lẽ đa phần là nõn thối, không phát triển, sống dật dờ vô tích sự, cả cho đời lẫn cho vợ con.